Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 10: Tu vi trả về

Từ ngày đó trở đi, Vũ Văn Thanh liền đến ở trong học đường, cùng Hứa Tri Hành cùng nhau ăn ở. Lúc trước, Vũ Văn Thành định dùng để trả tiền công cho thầy giáo, tặng cho Hứa Tri Hành khối ngọc bội kia, cuối cùng vẫn là để lại cho Hứa Tri Hành. Bất quá Hứa Tri Hành lại đưa nó cho Vũ Văn Thanh, đây cũng là kỷ vật duy nhất của phụ thân để lại cho hắn. Bảy ngày thoáng chốc đã qua. Vũ Văn Thành không ngoài dự liệu, không thể trở về. Hứa Tri Hành rõ ràng cảm giác được, ánh sáng trong mắt Vũ Văn Thanh, theo thời gian bảy ngày trôi qua cũng biến mất theo. Buổi chiều tối, học đường tan học, Vũ Văn Thanh vẫn như trước, cẩn thận tỉ mỉ quét dọn sân. Bất quá lần này, Hứa Tri Hành cũng tham gia, cùng hắn quét dọn. Vũ Văn Thanh chỉ khựng lại một lát, sau đó lại cắm cúi quét dọn. Khi quét dọn xong xuôi toàn bộ học đường, hai thầy trò ngồi dưới mái hiên nghỉ ngơi, đều không nói gì. Chỉ nghe tiếng chim hót líu lo trên cây hoa quế. Tiếng ếch kêu ẩn mình trong bụi cỏ lau bên bờ sông. Và bản hòa tấu âm thanh côn trùng kêu vang tựa như bao trùm cả đất trời bên ngoài học đường. Một lúc lâu sau, Hứa Tri Hành lên tiếng phá vỡ sự im lặng. “Tiểu Thanh, ngươi nghe...” Vũ Văn Thanh ngơ ngác, không biết Hứa Tri Hành muốn mình nghe cái gì. Hứa Tri Hành từ từ nhắm mắt, khẽ ngẩng đầu, khóe môi mỉm cười. “Thật náo nhiệt a...” Vũ Văn Thanh lúc này mới hiểu ra, tiên sinh bảo hắn nghe tiếng chim hót, côn trùng kêu trong núi ngoài đồng. Nhưng những âm thanh hỗn tạp này lọt vào tai Vũ Văn Thanh, lại khiến hắn ngày càng bực bội. Thậm chí có ý muốn trốn chạy. Hứa Tri Hành nhẹ nhàng xoa đầu hắn, khẽ thở dài: “Tiểu Thanh, quốc thù nhà hận, tự nhiên không thể quên. Đây là ranh giới cuối cùng của nhân thần, là đạo làm người.” “Nhưng vi sư từ đáy lòng hy vọng, cuộc đời ngươi, không nên chỉ có bi thương và cừu hận.” “Mà là như đêm đầu hạ, trong đêm yên tĩnh, ẩn chứa sức sống và sinh cơ mãnh liệt.” “Nhân sinh chưa bao giờ chỉ có một lựa chọn, ngươi lựa chọn thế nào, sẽ trở thành người như vậy.” “Quyền lực này nằm ở ngươi, vi sư sẽ không can thiệp, chỉ hy vọng ngươi nhìn ngắm nhiều hơn thế giới này.” “Đã có bóng tối, vậy chắc chắn sẽ có ánh sáng. Nếu như không tìm thấy ánh sáng, vậy thì chính mình trở thành ánh sáng đó.” Vũ Văn Thanh cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe. Hứa Tri Hành nói những lời đó, kỳ thật hắn không nghe lọt bao nhiêu. Nhưng câu cuối cùng kia, “nếu như không tìm thấy ánh sáng, vậy thì chính mình trở thành ánh sáng đó” lại không ngừng vang vọng trong lòng hắn. Khiến tâm hồn bi thảm của hắn cuối cùng cũng có dấu hiệu bình tĩnh. Vũ Văn Thanh đưa tay lau mắt, đứng lên vái Hứa Tri Hành. “Tiên sinh dạy bảo, đệ tử ghi nhớ.” Hứa Tri Hành cười, vịn tay Vũ Văn Thanh, khẽ nói: “Đi thôi, tranh thủ lúc trời còn sớm, chúng ta đi câu vài con cá nhỏ, đêm nay thầy trò ta đối ẩm vài chén.” Câu cá cũng được xem là một trong số ít những sở thích của Hứa Tri Hành ngoài việc đọc sách. Ở kiếp trước tại cái thôn quê xa xôi kia, không có gì để giải trí, Hứa Tri Hành chính là dựa vào câu cá để giết thời gian nhàn hạ. Việc hắn xây dựng Tri Hành học đường bên bờ Long Tuyền Hà, đại khái cũng do nguyên nhân này. Hai thầy trò xách cần câu, đi ra bờ sông, tìm một vị trí thoải mái, bắt đầu thả câu. Long Tuyền Hà không quá sâu, cũng không rộng lắm. Nhưng vì nó thông với một con sông ngọc dịch lớn nhất trong địa phận Dương Châu, cho nên tôm cá trong sông cực kỳ phong phú. Chỉ mới nửa canh giờ, giỏ cá Hứa Tri Hành đặt dưới nước đã đầy. Khi thu cần về nhà, Hứa Tri Hành xách giỏ cá nặng trịch, cười tít cả mắt. “Nha, không tệ không tệ, thu hoạch khá, Tiểu Thanh, ngươi xem, con cá chép lớn nhất này chính là do tiên sinh ta câu đấy.” Vũ Văn Thanh cười, ánh mắt lại đặt lên người Hứa Tri Hành. Thông minh hiểu chuyện như hắn sao không nhìn ra, Hứa Tri Hành rủ hắn đi câu cá là thứ yếu, mục đích chủ yếu thực ra là để khuyên nhủ hắn, để hắn đừng nghĩ đến những chuyện phiền muộn kia nữa. Vũ Văn Thanh nhìn gương mặt tươi cười của tiên sinh, trong lòng bỗng thấy sáng suốt hẳn. Có một tiên sinh như vậy, còn có lý do gì mà cả ngày sầu não u uất nữa? “Tiên sinh thật giỏi, lát nữa đệ tử sẽ nấu món đặc sản quê nhà, rượu nếp chưng cá chép, đảm bảo tiên sinh sẽ phải thèm thuồng.” Hứa Tri Hành cười ha ha nói: “Tốt tốt tốt, tiên sinh ta có lộc ăn.” Nhấc con cá chép lớn nhất trong giỏ, Hứa Tri Hành quay người đổ hết những con cá khác xuống sông. Miệng còn lẩm bẩm. “Vất vả các ngươi rồi…” Vũ Văn Thanh nhìn tiên sinh như vậy, ánh sáng đã mất trong mắt lại một lần nữa xuất hiện. Quá khứ đã là quá khứ, sống tốt từng phút giây hiện tại, đó mới là cuộc sống. Đêm hôm đó, sau khi Hứa Tri Hành sao chép xong sách, đang định lên giường nghỉ ngơi. Vừa ngồi xuống, ánh mắt hắn bỗng khẽ động. Quay đầu nhìn về một hướng, bên đó là phòng của Vũ Văn Thanh. Một lát sau, Hứa Tri Hành thở dài, từ đáy lòng cảm thán: “Thằng nhóc này, không hổ là tiềm năng đạt điểm tối đa, thiên tư này, so với lão tiên sinh như ta còn cao hơn nhiều…” Hắn giơ tay lên, một luồng ánh sáng trắng xóa lóe lên trong lòng bàn tay. Rồi xuất hiện sợi thứ ba Hạo Nhiên chân khí. Việc tăng gấp đôi do học trò mang lại, cho thấy Vũ Văn Thanh, đệ tử duy nhất được hệ thống công nhận của hắn, vừa mới rồi cũng đã luyện thành Hạo Nhiên chân khí trong chí thánh nho học. Từ khi hắn truyền thụ cho Vũ Văn Thanh « Đại Học » và phương pháp dưỡng khí, đến nay chưa đầy mười ngày. Mà thằng nhóc này vậy mà đã luyện thành Hạo Nhiên chân khí mà ngay cả hắn cũng phải mất ba tháng mới luyện được. Thiên tư bậc này, thực sự kinh thế hãi tục. Cũng khiến cho tiên sinh như Hứa Tri Hành được hưởng lợi. Đêm nay, nhất định là một đêm không bình thường. Sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Thanh đã dậy sớm, chờ ở cửa phòng Hứa Tri Hành. Trong lòng hắn có điều nghi hoặc, muốn thỉnh giáo Hứa Tri Hành. Vì Hứa Tri Hành chưa từng nhắc với hắn, việc đọc « Đại Học » cùng với phương pháp dưỡng khí kia, có thể luyện ra cái thứ kia trong cơ thể. Khi Hứa Tri Hành đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vũ Văn Thanh, liền hiểu ra chuyện tên đệ tử này muốn hỏi. Trong lúc vấn đáp, Hứa Tri Hành liền nói ra câu danh ngôn sau này được Tri Hành học đường coi là chí lý. “Người đọc sách, đã có thể cùng người khác giảng đạo lý, thì cũng phải có năng lực để người khác chăm chú nghe ngươi giảng đạo lý.” Đến lúc này, Vũ Văn Thanh mới hiểu được, hóa ra thứ thần kỳ mà hắn luyện được kia, lại chính là loại lực lượng nội gia chân khí của người trong võ lâm. Đọc sách cũng có thể luyện ra nội gia chân khí, Vũ Văn Thanh chưa từng nghe thấy. Cũng bởi vậy, Vũ Văn Thanh đối với ân sư thụ nghiệp của mình, ngoài kính ngưỡng ra, càng có thêm vài phần sùng bái phát ra từ nội tâm. Từ xưa đến nay, người có thể khai sáng tiền lệ, không ai là không nổi danh trong lịch sử. Và tiên sinh của hắn, chính là một vị kỳ nhân đủ để danh truyền thiên cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận