Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 196: Bách quan đứng đầu

Sáng sớm hôm sau, Trần Minh Nghiệp liền đi theo phụ thân cùng nhau vào cung, tham gia đại triều hội mỗi năm ngày một lần. Đây là lần đầu tiên Trần Minh Nghiệp vào triều sau khi lớn lên. Bất quá có Trần Tu Viễn ở bên cạnh dẫn dắt, ngược lại cũng không đến mức sai sót về lễ tiết. Trên đường đi, gặp quan viên đều sẽ tiến lên chào hỏi vài câu. Dù sao mọi người đều biết, với những gì Trần gia phụ tử đang thể hiện bây giờ, Trần gia sau này, chắc chắn sẽ là đại thần quyền cao chức trọng trong triều.
Một đường chào hỏi, đến cổng Phụng Thiên Điện. Theo hiệu lệnh của Trần Tu Viễn, Trần Minh Nghiệp tìm đến vị trí của mình. Ở cuối hàng ghế của quan võ. Triều đình Đại Chu, bách quan đều có chỗ ngồi. Thứ tự chỗ ngồi ngàn vạn lần không được sai. Thông thường đối với những đại thần lần đầu tham gia triều hội như Trần Minh Nghiệp mà nói, đây là cửa ải đầu tiên cần vượt qua. Cần phải có khả năng nhìn mặt mà nói chuyện, thấy rõ vị trí của mình. Thông qua quan sát chỗ ngồi của những quan viên khác, hiểu rõ chức quan của họ, dựa theo chức quan cao thấp mà tìm vị trí của mình. Điểm này, Trần Minh Nghiệp rất may mắn, có Trần Tu Viễn trực tiếp giúp đỡ. Nếu không với nhận biết một mờ tịt về quan viên triều đình của Trần Minh Nghiệp, chắc chắn sẽ sai lầm. Tuy không đến mức bị tội, nhưng chắc chắn sẽ đắc tội một số người. Làm quan trong triều, nếu đắc tội người nào, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền phức.
Ngay lúc Trần Minh Nghiệp vừa ngồi quỳ gối xuống, lại phát hiện những người khác vậy mà tất cả đều đứng, ngay cả phụ thân của hắn Trần Tu Viễn, cùng mấy vị Thượng thư và Quốc Công cũng đều đứng. Trần Minh Nghiệp không rõ, đành phải đứng lên theo. Hắn vừa đứng dậy, liền nghe được tất cả mọi người gần như đồng thanh hướng về phía cửa cúi người bái nói: “Gặp qua thừa tướng.” Trần Minh Nghiệp ngẩn ra, hơi kinh ngạc. Nhìn tình cảnh này, còn tưởng rằng thiên tử tới, không ngờ lại là thừa tướng. Ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một vị dáng người trung bình, tóc hoa râm, lưng đã hơi còng xuống lão nhân bước qua cửa đi vào. Ánh nắng phía sau chiếu ngược, khiến Trần Minh Nghiệp có chút không nhìn rõ mặt ông ta. Chỉ cảm thấy một cỗ quan uy có thể cảm nhận trực quan được đập vào mặt. Người này chính là khai quốc thừa tướng của Đại Chu. Lúc chiến quốc, là mưu sĩ số một bên cạnh thiên tử. Càng là quân sư của một triệu đại quân Đại Chu. Có năng lực quyết định kế sách, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Trước khi Đại Chu khai quốc, ông đã được các công quốc còn lại xem là mưu sĩ số một trong hơn trăm năm chiến quốc. Có thể nói, Đại Chu có thể diệt sáu nước, công lao của ông so với bất kỳ thần tử nào cũng đều cao hơn. Không chỉ có thế, sau khi Đại Chu khai quốc, ông thân là thừa tướng Đại Chu, những quốc sách ông phổ biến đã chứng minh Trương Tĩnh Đức không chỉ có thể an thiên hạ, mà cũng có thể trị thiên hạ. Khoa cử, dịch trạm, giảm thuế má mười năm, tu kiến đường ống và kênh đào nối từ Kinh Đô tới các phủ đường mới, tất cả đều là do ông thực hiện. Trước mắt xem ra, những quốc sách này đều là có tầm nhìn xa, phương pháp trị quốc tốt. Đây chính là Trương Tĩnh Đức, thừa tướng Đại Chu. Ngay cả thiên tử cũng phải kính nể ba phần.
Đối mặt với bách quan chào hỏi, thần sắc ông vẫn như thường, chỉ khẽ gật đầu. Đến trước hàng bách quan, những hoàng tử và Quốc Công cũng đều lần lượt chào Trương Tĩnh Đức. Trương Tĩnh Đức cũng chỉ tùy ý chắp tay, sau đó liền ngồi xuống cái ghế bành có chỗ tựa lưng độc nhất vô nhị kia.
Khi Trương Tĩnh Đức ngồi xuống, những người khác mới lần lượt ngồi xuống. Trần Minh Nghiệp lần đầu tiên vào triều, cũng là lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt quan uy trên người một người, một quan viên như vậy. Bách quan đứng đầu, quả thật không chỉ là nói suông.
Sau khi ngồi xuống, chờ gần nửa khắc, nhân vật chính của triều hội này cuối cùng cũng xuất hiện. Bách quan ra khỏi hàng, đứng chỉnh tề. Theo sự chỉ dẫn của Đại công công bên cạnh thiên tử, bách quan dập đầu, hô vạn tuế. Vậy là đại biểu triều hội chính thức bắt đầu.
Nội dung triều hội vô cùng phức tạp, các đại sự xảy ra ở các nơi của Cửu Châu, tất cả đều được mang ra thảo luận ở đây. Tỷ như nơi đó lại bị thiên tai, nơi đó cần phái người đi quản lý, nơi nào có tàn dư sáu nước bạo động, nơi nào chính lệnh bị cản trở… Trần Minh Nghiệp vẫn ngồi tại chỗ, trận triều hội này dường như không liên quan gì đến hắn. Thực tế thì đúng là không liên quan gì đến hắn. Nếu không phải tối hôm qua nội đình tự mình đến truyền chỉ, bảo hắn hôm nay tham gia triều hội, Trần Minh Nghiệp thậm chí còn không đến. Mặc dù không có chuyện gì của hắn, nhưng nghe hết trận triều hội này, Trần Minh Nghiệp coi như cũng mở mang thêm không ít kiến thức. Ít nhất là về tình hình các nơi trong thiên hạ, đã có một sự hiểu biết nhất định.
Điều đặc sắc nhất trong triều hội, vẫn phải kể đến những tranh đấu ngầm giữa các hoàng tử. Hễ có việc gì có lợi thì những hoàng tử đó liền không ngần ngại xông lên khuyên can, muốn nhét người của mình vào. Hoặc là nếu người của hoàng tử nào làm việc bất lợi, gặp sai sót gì, các hoàng tử khác sẽ nắm lấy cơ hội này, dìm đến chết. Đương nhiên, những việc này đương nhiên không phải là các hoàng tử tự mình ra mặt. Bọn họ có người dưới tay làm những công việc bẩn thỉu này. Cho nên chỉ một buổi triều hội, vỏn vẹn hơn hai canh giờ, Trần Minh Nghiệp đã thấy đốc viện ngự sử tham gia vào vài cuộc đấu đá. Quả nhiên là đánh võ mồm, như một cuộc chiến không thấy máu lửa.
Điều khiến Trần Minh Nghiệp bất ngờ là, lục hoàng tử Tiêu Thừa Bình, người từng bị kết luận sống không quá hai mươi tuổi, vậy mà lại vẫn sống rất tốt. Tính tuổi thì hắn năm nay cũng đã hai mươi mốt tuổi. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, sắc mặt hồng hào, căn bản không giống người sắp chết. Quan trọng là, từ tình hình triều đình lúc này có thể thấy, vị hoàng tử mà bách quan trong triều trước đây công nhận là tuyệt đối sẽ không tham gia cuộc tranh đoạt ngôi vị này, nghiễm nhiên đã trở thành một trong những người có quyền lực nhất trong số các hoàng tử. Người duy nhất có thể chống lại hắn, chỉ còn lại nhị hoàng tử Tiêu Thừa Khải. Tiêu Thừa Khải có khả năng đối kháng Tiêu Thừa Bình, chủ yếu là nhờ lực lượng quân đội. Cậu của hắn Triệu Thuyên tuy vì tội tham ô mà bị tịch thu gia sản cách chức, nhưng đảng hệ của Triệu Thuyên trong quân thì đều được để lại cho Tiêu Thừa Khải. Điều này khiến hắn vẫn giữ được sức cạnh tranh mạnh mẽ.
Trận triều hội này kết thúc vào cuối giờ tỵ (gần mười một giờ trưa). Trần Minh Nghiệp đã sớm đói bụng. Sau khi thiên tử tuyên bố bãi triều, hoàn thành các nghi lễ, Trần Minh Nghiệp không kịp chờ đợi đi ra ngoài. Ra khỏi Phụng Thiên Điện, Trần Minh Nghiệp chờ ở bên cạnh bậc thang đá cẩm thạch, đợi phụ thân cùng về nhà. Chỉ là chưa đợi được phụ thân, lại chờ một thái giám công công thân cận bên cạnh thiên tử.
Thái giám khom lưng, nói với Trần Minh Nghiệp: “Trần Tướng quân có lễ, bệ hạ có chỉ, tuyên Trần Tướng quân kiến giá.” Trần Minh Nghiệp ngẩn người, hơi kinh ngạc. Lúc này Trần Tu Viễn cũng đã đi tới, vỗ vai Trần Minh Nghiệp, nói: “Ngươi đi trước đi, vi phụ về trước, gặp xong bệ hạ thì về sớm một chút.” Trần Minh Nghiệp nắm chặt tay Trần Tu Viễn. “Phụ thân…” Trong mắt mang theo chút nghi vấn, dường như muốn có được câu trả lời chắc chắn từ Trần Tu Viễn.
Trần Tu Viễn khẽ gật đầu. “Chắc là chuyện tối hôm qua nói, ngươi đi đi, kiến giá thì không được mất lễ nghĩa.” Trần Minh Nghiệp buông tay ra, gật nhẹ đầu. Sau đó đi theo thái giám vào trong cung.
Nơi thiên tử triệu kiến Trần Minh Nghiệp là tại ngự thư phòng. Vào cửa, Trần Minh Nghiệp khom người hành lễ. “Thần tham kiến bệ hạ.” Thiên tử vùi đầu vào công văn, chỉ phất tay, không ngẩng đầu lên nói: “Miễn lễ, ngồi đi.” Nói rồi liền tiếp tục phê chữa tấu chương trước mặt.
Trần Minh Nghiệp có chút lúng túng nhìn ghế ở hai bên. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn kiến giá, nhưng trước kia hắn còn nhỏ, còn ngây thơ, lại thêm thiên tử đối với hắn từ trước đến nay hiền lành, nên không có nhiều gò bó như vậy. Nhưng bây giờ hắn dù sao cũng đã trưởng thành, đã hiểu rất nhiều chuyện đều có quy củ. Cho nên lúc này lại không được thoải mái như khi còn bé.
Thiên tử dường như nhận ra hắn vẫn còn đứng đó, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, cười. “Hỗn tiểu tử, còn biết đến quy củ à? Bảo ngươi ngồi thì ngồi đi, đợi trẫm làm xong chút chuyện này sẽ nói chuyện với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận