Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 315: Không nói lý Nho đạo tu hành phương thức

Một thời gian trước, Hứa Tri Hành đặc biệt xin phép trên trấn một mảnh đất nhỏ, diện tích ước chừng một mẫu. Ngay bên cạnh học đường. Sau đó tự tay xây một gian lầu nhỏ ba tầng. Lầu nhỏ là Hứa Tri Hành lấy thần thông nhìn thấy, ẩn chứa linh lực Linh Tôn cảnh của Hứa Tri Hành. Lầu nhỏ không lớn, bên trong cũng không có đồ dùng nội thất gì, chỉ có từng dãy giá sách. Sở dĩ muốn xây một gian lầu nhỏ như vậy, chủ yếu là vì hắn hơn một năm nay sáng tác bản thảo thực sự quá nhiều, không có chỗ để. Cho nên mới đặc biệt xây một tòa lầu nhỏ này. Sau khi lầu nhỏ xây xong, Hứa Tri Hành đặt tên cho nó là thư các. Sau đó hắn đem toàn bộ « Chí Thánh Nho Học », « Đạo tàng », « Y Kinh » các loại tất cả thư tịch đều bày ở hai tầng dưới thư các lên giá sách. Tầng thứ ba thì là chỗ ngày thường đọc sách, viết sách. So với tầng một tầng hai được sắp xếp chỉnh tề, tầng ba liền lộ ra lộn xộn hơn nhiều. Bản thảo Hứa Tri Hành tùy tiện viết xuống vứt bừa khắp nơi. Mỗi lần Triệu Trăn cùng Lục U U đến xem sách, đều sẽ giúp thu dọn. Quá trình thu dọn này đối với hai người mà nói, lại là một quá trình cực kỳ hưởng thụ. Bởi vì những bản thảo Hứa Tri Hành tùy tiện viết xuống kia, không có chỗ nào mà không phải là học vấn chí cao độc nhất vô nhị trên đời. Pha trộn sự lý giải của Hứa Tri Hành đối với học vấn Nho, Đạo hai nhà. Thậm chí còn có thể thấy một chút lý niệm của Võ Đạo, kiếm Đạo và Y Đạo trộn lẫn trong đó. Kết hợp tất cả những gì Hứa Tri Hành nhìn thấy và nhận ra trong chuyến du lịch thiên hạ, đối chiếu lẫn nhau. Có thể nói, những bản thảo này mới là toàn bộ học vấn tu hành của Hứa Tri Hành góp lại. Mỗi lần Triệu Trăn và Lục U U thu dọn, đều sẽ không tự chủ được mà đắm chìm vào đó không thể tự kiềm chế. Cuối cùng ba thầy trò đều ở thư các tầng ba cả ngày, cũng không thu dọn xong được mấy quyển bản thảo. Có lúc Triệu Trăn hai người có chút hiểu được, cũng sẽ cầm bút ghi lại một vài suy nghĩ của các nàng. Đặc biệt là Lục U U, từ sau khi bị tàn phế, mỗi ngày trừ việc tu hành « Kiếm Kinh » ôn dưỡng kiếm khí, thì không có việc gì có thể làm. Tự nhiên mà sinh ra rất nhiều suy nghĩ về nhân sinh, sinh mệnh và vận mệnh. Sau khi đọc qua phần chú giải « Đạo Đức Kinh » của Hứa Tri Hành, Lục U U liền cầm bút viết xuống không ít cảm ngộ. Trong đó có mấy điều, ngay cả Hứa Tri Hành cũng không khỏi rất tán thưởng. Ví dụ như: Thân dù khốn đốn, nhưng tâm lại được bao la vô hạn. Người dù không quý tiện, nhưng vận mệnh tuyệt không công bằng... Văn tự của nàng chất phác tự nhiên, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn. Đó là một loại sinh cơ chờ đợi sự thay đổi trong tĩnh lặng. Là sự bình thản tiếp nhận vận mệnh nhưng lại có dũng khí thách thức vận mệnh. Chỉ dùng cảm ngộ ngắn ngủi này, Lục U U đã lặng lẽ tu thành cảnh giới Nho Đạo ngũ phẩm. Nho Đạo, thật sự là một con đường tu hành coi trọng đạo lý nhất nhưng lại không phân biệt phải trái. Có người khốn đốn cả đời, đau khổ lĩnh hội, từ đầu đến cuối khó mà tiến thêm. Có người, một khi minh ngộ, nhìn thấu thiên địa, liền có thể tăng mạnh đột ngột. Hoàn toàn khác với việc Võ Đạo tích lũy từng chút một, Kiếm Đạo theo từng chất. Như Triệu Hổ ở kinh đô xa xôi kia, nhiều năm trước vốn dựa vào thu được tinh hoa Văn Đạo mà tấn thăng nhị phẩm cảnh giới. Đến bây giờ nhiều năm trôi qua, vẫn là nhị phẩm. Dù cho hắn từ trước tới giờ không hề chậm trễ, việc lĩnh hội ý nghĩa kinh điển Nho Đạo cũng cực kỳ thâm sâu, nhưng vẫn luôn thiếu một bước nữa để đột phá. Triệu Hổ kỳ thật hiểu rất rõ vấn đề của mình. Sở dĩ không thể vượt qua bước này, suy cho cùng vẫn là do tâm cảnh. Phía trước đã nói, hắn là một trong số những đệ tử giống Hứa Tri Hành nhất. Cách làm người, làm việc, yêu cầu với bản thân, đều giống vậy. Cũng chính vì như thế, Triệu Hổ để bụng tất cả mọi chuyện. Tự nhiên mà tích lũy nhiều việc trong lòng. Hắn vốn là người tâm cảnh khoáng đạt, giờ lại dấn thân vào quan trường tranh đấu quyền lực. Tuy mỗi sự việc đều xử lý không kẽ hở, nhưng thực chất Triệu Hổ không thích cuộc sống như vậy. Coi như thường xuyên cố gắng thuyết phục chính mình, có thể lừa người nhưng khó tự lừa mình. Ngoài ra, còn một chuyện khiến hắn khó nguôi ngoai. Đó chính là liên quan tới Tiêu Thừa Bình. Năm ngoái vào đại lễ tế cuối năm, Chu thiên tử đã tuyên cáo thiên hạ, sắc phong Tiêu Thừa Bình làm thái tử. Việc hoàng tử tranh giành ngôi vị kéo dài gần hai mươi năm ở triều đình Đại Chu, tuy chưa thể nói là đã hạ màn, nhưng cũng không còn xa nữa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngai vàng Đại Chu trong tương lai sẽ nằm trong tay Tiêu Thừa Bình. Nhưng cũng chính vì như vậy, Triệu Hổ lại càng khó đối mặt với vị thái tử bề ngoài là sư đệ, trên thực tế lại là sư muội này. Hai người quen nhau từ lúc không ai biết, mấy chục năm hiểu nhau, lại cùng nhau sớm chiều chung sống sáu bảy năm. Dù là một con lợn cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Tiêu Thừa Bình đối với hắn. Lúc trước không biết nàng là con gái, Triệu Hổ cũng không nghĩ nhiều về mặt này. Nhưng những năm tháng bên nhau, có câu ở lâu sinh tình. Triệu Hổ cho dù cố gắng kiềm chế cũng khó có thể khống chế tình cảm của mình. Nhưng Tiêu Thừa Bình sau này lại là nữ nhi muốn làm hoàng đế. Mà Triệu Hổ thì lập chí muốn trở thành Thánh Nhân Nho Đạo giáo hóa thiên hạ. Giữa hai người, nhất định là đối lập nhau. Sự đau khổ của Triệu Hổ cũng từ đó mà đến. Vì vậy, sau một thời gian suy nghĩ rất lâu, Triệu Hổ quyết định rời kinh đô, rời xa Tiêu Thừa Bình. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể khiến nội tâm quay về bình tĩnh. Mới có thể tiếp tục theo đuổi Nho Đạo của mình. Trong thư phòng, Triệu Hổ tâm sự nặng nề buông cuốn sách trên tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng thở dài. "Haizz...Về gặp tiên sinh, có lẽ sẽ có đáp án." Trong thư phòng vang lên vài tiếng chuông đồng, Triệu Hổ giật mình, tiến lên mở chốt mật đạo. Sau giá sách là Tiêu Thừa Bình đang mặc thường phục. Tiêu Thừa Bình giơ lên hai bầu rượu đẹp mắt trong tay, cười cười. "Sư huynh, uống hai chén không?" Triệu Hổ cười nói: "Có chuyện gì vui à?" Tiêu Thừa Bình nhẹ nhàng gật đầu. "Đương nhiên, có chút đến tìm ngươi chúc mừng." Triệu Hổ nghiêng người sang, để Tiêu Thừa Bình đi vào, cười nói: "Ừm, vừa hay ta cũng có lời muốn nói với ngươi." Tiêu Thừa Bình cười cười, cũng không để ý. Hai người ngồi xuống ngay trong thư phòng, với một đĩa đậu phộng rang muối, một bàn bánh ngàn lớp, nâng ly cạn chén. Triệu Hổ đặt chén xuống cười nói: "Hôm nay tâm tình của ngươi không tệ, có chuyện gì tốt à?" Tiêu Thừa Bình gật đầu cười nói: "Là có chuyện tốt, ta kể cho ngươi từng chuyện." Triệu Hổ cười rót đầy chén rượu cho nàng, cũng tự rót đầy cho mình, nghe nàng từ từ nói. Tiêu Thừa Bình bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhìn ra được nàng thực sự rất cao hứng. "Sư huynh, còn nhớ một năm trước ngươi từng để ta đọc một tờ tấu chương, nói về tai họa ngầm của sĩ thân hào tộc độn điền truân địa không?" Triệu Hổ khẽ gật đầu. "Hôm nay sau khi triều hội, bệ hạ đặc biệt triệu tập mấy vị đại thần và ta cùng nhau họp một tiểu triều hội chuyên về việc này, rất coi trọng. Vì là tờ tấu chương của ta, nên bệ hạ hỏi ta làm thế nào giải quyết vấn đề này. Ta liền đem mấy sách lược ngươi đưa cho ta khi đó trình lên cho bệ hạ. Nhận được bệ hạ hết lời khen ngợi." Triệu Hổ nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, ngược lại thở dài nói: "Mấy sách lược kia, dù là chia ruộng đều, hạn chế ruộng, cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Không giải quyết được vấn đề căn bản. Việc sĩ thân hào tộc thâu tóm, thôn tính đất đai căn bản, là vì tính tư hữu của đất đai. Chỉ cần đất đai là thuộc về tài sản riêng, có thể tự do mua bán, vấn đề này từ đầu đến cuối không thể ngăn chặn triệt để. Mặt khác, tiên sinh còn từng nói một câu, kỹ thuật là lực sản xuất hàng đầu. Dù chia ruộng cho bách tính, với chút lương thực ít ỏi sản xuất từ ruộng, còn phải nộp thuế, phải nuôi cả nhà, rất khó khăn. Trừ phi có thể tăng sản lượng ruộng đồng, nếu không dân chúng không đủ ăn, không sống nổi, kết quả vẫn sẽ đem ruộng đất của mình bán cho sĩ thân hào tộc. Điểm này dù bệ hạ có anh minh đến đâu, triều thần có liêm khiết làm theo việc công đến mấy, cũng không thể thay đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận