Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 210: Diệt môn

Chương 210: Diệt môn
Đêm xuống, trong khách sạn, Hứa Tri Hành ngồi ở mép giường. Khoảng giờ Tý, hắn từ từ mở mắt. Đúng như hắn dự đoán, tên kiếm khách trẻ tuổi kia quả nhiên đã trở lại. Hơn nữa, giữa đêm khuya khoắt còn mang theo đao vào thành, rõ ràng là có ý đồ bất chính. Hứa Tri Hành rời khỏi khách sạn, đi theo phía sau hắn. Đối phương hoàn toàn không hề hay biết.
Xuyên qua nội thành, đến thành bắc, tên kiếm khách trẻ tuổi đi tới trước một căn đình viện. Vậy mà không hề che giấu mà trực tiếp phá cửa xông vào. Hứa Tri Hành đang nghi hoặc, nhìn vào đình viện kia, sắc mặt không khỏi khẽ biến. Thân hình hắn lóe lên, biến mất tại chỗ, xuất hiện trở lại đã ở sâu trong đình viện.
Vừa lúc này, lão giả họ Lưu ban ngày từ trong phòng xông ra, tay nắm đại đao, hai mắt đỏ ngầu, trông như điên cuồng. Miệng mũi của lão vậy mà không ngừng chảy máu ra bên ngoài. Lão giả thấy Hứa Tri Hành liền phát điên, mang theo lửa giận và sát ý vô biên lao tới.
"A...ta làm thịt ngươi..."
Đại đao hung hăng bổ xuống, một đạo đao mang không chút lưu tình chém về phía Hứa Tri Hành. Hứa Tri Hành bất động, đạo đao kia đến gần thân thể hắn ba thước bên ngoài, liền tự vỡ tan. Lão giả thần sắc trì trệ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Nhất thời, lửa giận công tâm, vậy mà đột ngột phun ra một ngụm máu đen kịt. Hứa Tri Hành nhoáng người đến bên cạnh hắn, ngón tay điểm một cái, phong bế toàn thân khí mạch của lão.
"Lão tiên sinh, ta không có ác ý."
Lưu Minh Phong dù chưa từng gặp Hứa Tri Hành, nhưng lúc này làm sao có thể tin hắn? Đang muốn mở miệng giận mắng, chợt nghe hai tiếng bước chân truyền đến.
"A? Sao còn có một người?"
Người nói chuyện chính là tên kiếm khách trẻ tuổi ban ngày. Bên cạnh hắn đứng một người, một thân gia đinh, lúc này thấy Hứa Tri Hành cũng không khỏi sửng sốt.
"Hắn không phải người Lưu gia."
Hai người liếc nhau, trong mắt đều hiện lên một vòng sát ý mãnh liệt. Lưu Minh Phong thấy người gia đinh kia thì sắc mặt rõ ràng có chút biến đổi.
"Tứ Hỉ? Ngươi...ngươi cũng dám phản bội ta?"
Người gia đinh kia cười lạnh: "Phản bội ngươi? Đừng có dát vàng lên mặt mình, ta đến Lưu gia cho ngươi làm gia đinh ba năm, lão tử sớm đã muốn giết hết các ngươi."
Lưu Minh Phong tức giận lại phun ra một ngụm máu đen, chỉ vào hắn run rẩy nói: "Ngươi...ngươi...là ngươi hạ độc?"
Tứ Hỉ trung niên kia đang muốn nói chuyện thì tên kiếm khách trẻ tuổi đã nhanh chân hơn một bước hỏi Hứa Tri Hành: "Chuyện hôm nay, các hạ xuất hiện ở đây là có ý gì?"
Hứa Tri Hành không nhìn hắn, ánh mắt của hắn luôn dừng ở phía sau nội viện của Lưu phủ. Trong mắt ẩn ẩn có lửa giận cuộn trào. Tên kiếm khách trẻ tuổi dường như phát giác ra có gì đó không đúng. Hắn quay đầu hỏi Tứ Hỉ: "Đồ đã vào tay chưa?"
Tứ Hỉ khẽ gật đầu. Tên kiếm khách thoáng lùi một bước, đứng sau Tứ Hỉ nửa thân.
"Ngươi đi giải quyết Lưu Minh Phong, ta đối phó tên thư sinh kia."
Tứ Hỉ nhếch miệng cười một tiếng, từ từ rút đoản nhận bên hông ra.
"Động thủ."
Tên kiếm khách trẻ tuổi quát lớn một tiếng, Tứ Hỉ không chút do dự xông tới. Nhưng mà hắn không hề hay biết, hướng tên kiếm khách trẻ tuổi phóng vọt đi lại ngược lại so với hướng hắn, mà xoay người bỏ chạy. Lưu Minh Phong tuy đã là nỏ hết đà, nhưng vẫn cố gồng chút chân khí cuối cùng, định chém chết tên ác đồ đã hại cả nhà hắn dưới đao.
Nhưng ngay lúc đó, một cỗ uy áp không thể tưởng tượng nổi chợt giáng xuống. Tên Tứ Hỉ vừa lao đến bị áp chế ngay xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi. Tên kiếm khách trẻ tuổi đã chạy ra khỏi nội viện, chân cũng mềm nhũn ra, ngã lăn xuống đất. Mặc cho hai tay hắn dùng sức như thế nào, thân thể cũng không cách nào nhấc lên dù chỉ nửa phần.
Lưu Minh Phong nhìn một màn này, mắt đầy vẻ không tin. Hắn cứng đờ quay đầu nhìn Hứa Tri Hành, rõ ràng có thể cảm nhận được cỗ uy áp khủng khiếp kia, nhưng mình lại không hề bị ảnh hưởng chút nào. Lúc này hắn cuối cùng cũng ý thức được, người trẻ tuổi trước mắt chính là một vị tuyệt đỉnh cao thủ.
Lưu Minh Phong đột nhiên quỳ xuống đất, lại phun ra một ngụm máu đen, đau buồn nói: "Xin tiền bối vì hai mươi sáu mạng người nhà họ Lưu ta, làm chủ..."
Hứa Tri Hành thu hồi ánh mắt, nhìn Lưu Minh Phong đang quỳ trên mặt đất, khẽ thở dài một hơi. "Ai, luôn đề phòng hắn sẽ quay lại trả thù, thực không ngờ, trong phủ ngươi lại có nội ứng, dùng cả hạ độc thủ đoạn. Uổng công hại hơn hai mươi cái mạng người."
Lưu Minh Phong hai mắt đỏ ngầu, lòng đã nguội lạnh. Hứa Tri Hành đưa tay đỡ ông dậy, hỏi: "Ngoài báo thù ra, ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành?"
Lưu Minh Phong có tu vi ngũ phẩm, vốn nếu có thể lập tức dùng chân khí ép độc tố ra ngoài thì dù công lực giảm mạnh, cũng không đến mức mất mạng. Thế nhưng do quá tức giận, liều mình vận chuyển chân khí muốn báo thù khiến độc tố công tâm, ăn vào khắp huyết mạch toàn thân. Lúc này cho dù Hứa Tri Hành ra tay, cũng đã vô phương cứu chữa.
Lưu Minh Phong muốn nứt cả mắt, lời nói tràn ngập cừu hận khát máu: "Chỉ có báo thù, không cầu gì khác..."
Hứa Tri Hành khẽ gật đầu, khẽ nói: "Được, ta sẽ vì Lưu gia các ngươi chủ trì công đạo, ngươi...an tâm đi thôi."
Lưu Minh Phong ngước lên nhìn Hứa Tri Hành, trên mặt hiện ra một nụ cười mỉm. Sau đó, ông từ từ quỵ xuống, nằm sấp trên mặt đất. Hứa Tri Hành mắt lóe lên, thấy ba hồn của Lưu Minh Phong dần dần tiêu tán. Ông cũng không vì chấp niệm lúc sinh thời và oán hận mà hóa thành lệ quỷ. Nghĩ chắc hẳn là biết, Hứa Tri Hành có thể giúp mình báo thù nên mới yên tâm.
Hứa Tri Hành cau mày, ngón tay sau lưng nhẹ nhàng gảy lên. Hắn quay đầu nhìn Tứ Hỉ đang nằm trên đất, ánh mắt lạnh lẽo như một thanh kiếm sắc.
"Vì sao muốn hạ độc hại cả nhà Lưu phủ?"
Hạo nhiên chi ý bao trùm xuống, tinh thần của Tứ Hỉ trong nháy mắt sụp đổ, không còn chút giấu diếm nào.
"Nghe đồn Lưu Minh Phong có được một bản chân khí công pháp nội môn của Thanh Thành thánh địa, cho nên mới có thể bất khả chiến bại ở ba quận phía bắc Lương Châu. Ba năm trước ta giả thân thành gia đinh vào Lưu phủ, đã điều tra xong nơi cất giấu bí tịch nội công của ông ta. Nên mới có chuyện ngày hôm nay."
Trên mặt Hứa Tri Hành hiếm khi lộ ra một nụ cười lạnh. Chỉ vì một bản bí tịch võ công? Vì một bản bí tịch võ công còn chưa xác định mà đã hạ độc hại hai mươi sáu sinh mạng của gia đình Lưu Minh Phong? Những người trong căn phòng đó, có ông lão bảy tám mươi tuổi, có thanh thiếu niên tuổi xuân, có cả trẻ sơ sinh đang khóc đòi ăn trong tã lót. Mà với tâm cảnh của Hứa Tri Hành lúc này, trong lòng cũng không khỏi tràn ngập sát ý.
Hứa Tri Hành tiếp tục hỏi: "Chỉ có ngươi và tên kiếm khách ngoài kia, hay là còn có những người khác?"
Tứ Hỉ chết lặng nói: "Chỉ có hai chúng ta."
"Quyển tâm pháp nội công kia, giao ra."
Tứ Hỉ không chút do dự, trực tiếp lấy từ trong ngực ra một bản nội công tâm pháp có tên « Tinh Quan Tỏa Ngọc Quyết ». Nhận lấy tâm pháp, Hứa Tri Hành khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Sau đó, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng hạ xuống. Tứ Hỉ thân thể dưới một cỗ sức mạnh không thể tưởng tượng, trong giây lát tan thành mây khói.
Hứa Tri Hành vượt qua tường viện, đến ngoại viện, thấy tên kiếm khách trẻ tuổi kia đang nằm trên mặt đất. Hắn định ra tay thì tên kiếm khách trẻ tuổi đột nhiên lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Tiền bối tha mạng, ta là đệ tử của Bạch Đế môn, xin tiền bối nể tình mà tha cho ta một mạng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận