Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 254: Bắc Yên quốc không có lợi hại như vậy nữ nhân

Chương 254: Bắc Yên quốc không có người phụ nữ nào lợi hại như vậy
Tần Mậu tuy là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng gia giáo xem như nghiêm khắc, những năm nay ở ngoài mặc dù danh tiếng không tốt lắm, nhưng cũng chưa từng làm chuyện ngang nhiên cướp đoạt dân nữ. Theo lời Tần Mậu thì hành vi đó là cách thấp kém nhất để có được mỹ nhân. Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Trăn, hắn đã không tự kiềm chế thân phận mà ngang nhiên cướp đoạt. Mà lại tự cho là đúng cầm thanh kiếm, hất hất tóc mái trên trán, ôm kiếm học dáng vẻ kiếm khách, đi về phía Triệu Trăn. Thực tình không biết, bộ dạng này của hắn trong mắt Triệu Trăn, tựa như đứa trẻ tự cho mình là hơn người bình thường, non nớt buồn cười. Tần Mậu lại không tự biết, còn tưởng Triệu Trăn cười là lấy lòng mình, không khỏi vui mừng khôn xiết. Liền càng thêm không kiêng kỵ tiến lên bắt chuyện. Thậm chí vì khoe khoang, còn đưa ra so tài kiếm đạo với Triệu Trăn. Võ lâm Bắc Yên vốn nhỏ bé, toàn bộ cao thủ Bắc Yên càng hiếm hoi. Đừng nói đến hắn một cậu ấm ăn chơi. Cho dù biết kiếm pháp, cũng chỉ là vài chiêu mèo cào. Triệu Trăn làm sao có thể để trong lòng? Nhưng Tần Mậu vẫn dây dưa không dứt. Nếu đặt ở trước kia, hắn có còn mạng hay không còn chưa chắc. Nhưng Triệu Trăn thấy thân phận hắn không tầm thường, nhớ có lẽ hắn là gia thần của Vũ Văn Thanh nên cưỡng ép kìm nén lửa giận. Sau đó một kiếm chém ra, chém một tảng đá nhô lên cao bảy tám trượng cách đó hơn mười trượng thành hai đoạn. Một kiếm này làm tên nhị thế tổ Tần Mậu sợ đến mặt mày tái mét, kiếm trong tay cũng không cầm vững. Mấy tên thị vệ kia thì trong lòng kinh hãi, lập tức kết trận chắn trước mặt Tần Mậu. Cũng may Triệu Trăn chỉ chém ra một kiếm, rồi giống như thần nữ bay lượn rời đi, không thèm để ý đến bọn hắn. Xem như hữu kinh vô hiểm nhặt lại một cái mạng. Sau khi xuống núi, vốn cho rằng qua lần kinh hãi này Tần Mậu sẽ biết khó mà lui, không dám đánh chủ ý Triệu Trăn nữa. Không ngờ tên nhị thế tổ này lại càng thêm si mê. Mỗi ngày ngây ngốc ngồi ở cửa sổ, nhìn Thần Nữ Phong cười ngây ngô. Rất nhanh, mọi người đều nghe đồn, tiểu công tử Tần Mậu của trấn quốc phủ tướng quân bị thần nữ trên Thần Nữ Phong câu mất hồn phách, biến thành ngây dại. Càng có lời đồn thổi rằng thần nữ trên Thần Nữ Phong đẹp như tiên nữ, thực lực lại càng mạnh đáng sợ. Một kiếm là có thể bổ đôi một ngọn núi. Các loại lời đồn về Triệu Trăn lan khắp nơi. Triệu Trăn quả thật có dung mạo xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không đạt đến mức như trong lời đồn của bọn họ, đẹp đến có thể câu hồn phách. Cho nên khi Triệu Trăn đổi địa điểm xuống núi mua đồ, những người thổi phồng thần nữ thế này thế kia nhìn Triệu Trăn đi ngang qua cũng không nửa điểm ý thức được rằng đối tượng bọn họ thổi phồng đang ở ngay bên cạnh. Đối với những lời đồn này, Triệu Trăn không để trong lòng. Nhưng nàng cũng ý thức được, có lẽ nàng nên đi rồi. Nàng đến đây cũng vì gặp người kia, và mang người ấy về. Nhưng giờ xem ra là không thể nào. Đã như vậy, tốt nhất vẫn là đừng để người kia biết mình đã đến. Trở lại trên núi, Triệu Trăn lại lần nữa nhìn về phía tòa hoàng thành kia, trong mắt đã có chút do dự bất định. Tiểu Minh không rõ ngọn ngành, cho là Triệu Trăn gặp phải chuyện không vui, còn ở bên cạnh dùng ngôn ngữ tay an ủi nàng. Triệu Trăn bất đắc dĩ cười một tiếng, vuốt đầu hắn nói: “Tiểu Minh, có lẽ chúng ta phải rời đi thôi.” Tiểu Minh cúi đầu nhìn về hướng kinh đô, không nói gì. Một lúc sau, mới nhẹ nhàng gật đầu. Hiện tại, việc người muốn tìm đến rốt cuộc là ai đã không còn quan trọng nữa. Trong cuộc sống của Tiểu Minh, Triệu Trăn mới là người quan trọng nhất trong sinh mệnh hiện tại của hắn. Thực tình không biết, khi Triệu Trăn dự định rời đi thì trong kinh đô lại có người nhắm vào nàng. Người này cũng là một nhân vật có xuất thân không tầm thường. Chính là công tử tộc trưởng Thần Ưng bộ lạc, bộ lạc đầu tiên nhìn về phía thảo nguyên Bắc Yên. Sau khi Thần Ưng bộ lạc đầu hàng, tộc trưởng được phong làm Thần Ưng hầu, trở thành một trong những người có quyền thế nhất ở kinh đô Bắc Yên. Trước khi Bắc Yên kiến quốc, trên thảo nguyên căn bản không có cái gọi là luật pháp. Thần Ưng hầu và những người quyền quý này, ngày thường làm việc càng là toàn theo ý thích cá nhân mà đến. Dù đã quy thuận Bắc Yên rồi, vẫn không có thu liễm quá nhiều. Thế tử của Thần Ưng hầu chính là một tên ăn chơi trác táng tính tình hung ác như vậy. Điều khác biệt với Tần Mậu chính là, ít nhất Tần Mậu còn biết chút đạo đức nhân tính cơ bản, sẽ không làm những chuyện ai oán người oán. Nhưng vị Thần Ưng Hầu Thế Tử này lại không hề có những lo lắng này. Mấu chốt là thân phận của Thần Ưng hầu lại vô cùng nhạy cảm, phía sau hắn đứng là nhóm quyền quý thảo nguyên kia. Để ổn định triều chính, cho dù là thừa tướng Cơ Tử Chi cũng không thể không nhẫn nhịn hắn. Thần Ưng Hầu Thế tử nghe nói Tần Mậu bị thần nữ Thần Nữ Phong làm cho mê muội mất hồn, lập tức cũng nổi hứng thú. Thế là bèn kéo theo một đám thuộc hạ hướng Thần Nữ Phong đi. Còn buông lời nói tối nay thần nữ kia sẽ ở trên giường hắn, bị hắn dùng hùng phong dưới háng chinh phục. Tần Mậu, trấn quốc phủ tướng quân, nghe nói Thần Ưng Hầu Thế tử đi Thần Nữ Phong thì lập tức kinh hãi. Sau đó không để ý khuyên can của người nhà, chọn một con ngựa rồi phi nước đại ra khỏi thành. Mà lúc này, Thần Ưng Hầu Thế tử đã bắt đầu leo núi. Hắn dẫn theo đám người này đều là võ phu vào hàng phẩm cấp, thân thể cường tráng, không sợ núi tuyết giá lạnh. Tốc độ leo núi rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã leo đến độ cao mà Triệu Trăn ẩn cư. Đội ngũ hai ba chục người, theo dấu vết, từng chút từng chút tới gần. Lúc này Tần Mậu cũng đã chạy đến chân núi, không do dự bắt đầu leo núi. Cũng may có thể phách Thất phẩm võ phu, leo núi tuyết cũng không tính là gì. So với Thần Ưng Thế tử, Tần Mậu dù sao cũng đã tới một lần, xem như đường quen. Cho nên khi Thần Ưng Hầu Thế tử tìm được nơi Triệu Trăn ẩn cư, Tần Mậu cũng vừa tới. Thấy Thần Ưng Hầu Thế tử đang lộ vẻ hống hách sốt ruột muốn chết, Tần Mậu như mũi tên lao tới, hét lớn: “Cổ Ni Mã Đức, không muốn chết thì lập tức lăn xuống núi cho ta.” Thần Ưng Hầu Thế tử giật mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là Tần Mậu. Trong mắt không khỏi có thêm một chút mỉa mai. “Ta tưởng là ai, hóa ra là tên hai đồ ngốc ngươi.” Tần Mậu xông lên như điên chắn trước mặt Cổ Ni Mã Đức. Cũng không để ý đối phương nói mình là đồ ngốc, mà là lo lắng nói: “Cổ Ni Mã Đức, ta đang cứu mạng ngươi đó. Nghe lời ta khuyên một câu, tranh thủ thời gian xuống núi đi.” Cổ Ni Mã Đức đẩy Tần Mậu ra, khinh thường nói: “Cút sang một bên, thật cho rằng cái gì thần nữ?” Tần Mậu giận không kiềm chế, còn muốn khuyên tiếp. Hắn lo lắng không phải là an nguy của Cổ Ni Mã Đức. Mà là Triệu Trăn. Hắn biết, với thực lực của Triệu Trăn, nếu Cổ Ni Mã Đức thực sự muốn làm càn, chắc chắn hắn phải chết không nghi ngờ. Những người phía sau hắn căn bản không có khả năng ngăn được. Cổ Ni Mã Đức chết, cha hắn là Thần Ưng hầu nhất định sẽ nổi điên. Vị Thần Ưng hầu này dù đã quy hàng Bắc Yên, nhưng dưới trướng vẫn còn một chi thân quân, thực lực mạnh mẽ. Với lại hắn vẫn là tộc trưởng của Thần Ưng bộ lạc trước đây, dù Thần Ưng bộ lạc đã giải tán, tầm ảnh hưởng của hắn vẫn còn. Một khi Thần Ưng hầu muốn giết Triệu Trăn, Triệu Trăn chắc chắn sẽ lâm vào hiểm cảnh. Chỉ là Thần Ưng Hầu Thế tử hiển nhiên không nghĩ vậy. Trong ý thức của hắn, cao thủ lợi hại đến mấy thì cũng lợi hại đến đâu? Huống chi còn là một nữ nhân. Toàn bộ Bắc Yên Quốc, liền không có người phụ nữ nào lợi hại như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận