Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 239: Ba ngày

Chưởng quỹ lập tức phản ứng kịp, vội vàng lôi kéo cẩu Ca cùng nhau xử lý hai cỗ thi thể, thanh tẩy vết máu trên mặt đất. Sau khi xử lý sạch sẽ, cẩu Ca đi đến trước mặt Hứa Tri Hành, lại muốn quỳ xuống. Hứa Tri Hành một tay đỡ lấy hắn, cười nói: “Cũng đừng động một chút lại quỳ, ta hỏi ngươi, đao pháp của ngươi học từ đâu?”
Cẩu Ca thành thật trả lời: “Là cha ta dạy ta, nói là để cho ta dùng đốn củi, có thể tiết kiệm chút sức.”
Hứa Tri Hành nhẹ gật đầu: “Đao pháp là đao pháp tốt, ngươi có biết không, kỳ thật ngươi rất lợi hại?”
Cẩu Ca sững sờ, vội vàng khoát tay nói: “Ta, lợi hại? Không không không, ta không được, ta không có chút nào lợi hại.”
Chưởng quỹ bên cạnh trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì. Cẩu Ca là con của bạn cũ, trước khi mất lão hữu ủy thác, thêm nữa hai nhà vốn có thông gia từ bé, ông mới chứa chấp cẩu Ca. Đứa nhỏ này chất phác, trung thực chịu làm, chưởng quỹ cũng thực tình coi hắn như con rể, tính toán đợi mình trăm năm sau liền truyền cửa hàng cho hắn. Nhưng mà trước hôm nay, đánh chết ông cũng không tin ngày thường đánh không trả mắng không lại cẩu Ca là một đao khách. Sau chuyện hôm nay, ông biết, đứa bé này rõ ràng là người mang lợi khí mà không biết. Ông bỗng nhiên có chút lo, con gái của mình gả cho một đao khách, rốt cuộc là tốt hay xấu.
Hứa Tri Hành cười nói: “Khó được ngươi người mang đao pháp thượng thừa lại không sát tâm, bất quá chuyện hôm nay, ngươi vẫn nhất định phải lấy ra chút sát tâm. Người nhà của mình, đương nhiên muốn mình bảo vệ, ngươi nói có đúng không?”
Cẩu Ca gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý. Hứa Tri Hành đứng lên đi tới cửa nói: “Ngươi qua đây, ta có mấy lời riêng nói với ngươi.”
Cẩu Ca mắt nhìn chưởng quỹ lại nhìn Hứa Tri Hành, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi lên. Hứa Tri Hành cười, đưa tay một điểm, đầu ngón tay chạm vào trán cẩu Ca. Cẩu Ca thân hình như bị sét đánh, không ngừng run rẩy, sau đó đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Ước chừng mười mấy hơi thở sau, Hứa Tri Hành thu tay về. Cẩu Ca cảm thụ đồ vật trong đầu, không khỏi kinh hãi. Hứa Tri Hành gật đầu nói: “Cho ngươi một chút quà nhỏ, ngoài ra cho ngươi thêm ba ngày thời gian, ba ngày sau, ngươi một mình đến núi Âm Phong, ta ở chỗ này chờ ngươi, thế nào?”
Cẩu Ca chất phác gật đầu. Hứa Tri Hành cười, quay người rời khỏi tửu quán. Vừa bước chân ra, trong nháy mắt liền ra khỏi thành, sau đó liên tục mấy bước liền đuổi kịp người vừa rồi đào tẩu. Hứa Tri Hành xa xa đi theo sau hắn, đi theo gần trăm dặm mới dừng lại. Trước mắt là một khe núi, trên núi có không ít hầm trú ẩn. Trên đất trống còn có chút người đang đi lại. Thấy hán tử kia trở về, người trong khe núi nhao nhao tiến lên đón. Phát hiện hán tử kia như bị cái gì kinh hãi, la lớn: “Ghê gớm, Tam đương gia và Lão Mã bị giết, Song Kỳ Trấn có đao khách, đao khách thực sự!”
Trong khe núi đại loạn, chừng năm sáu mươi người chui ra, vây quanh hán tử kia hỏi thăm không ngừng. Hứa Tri Hành nhìn xa xa những người này, lai lịch của bọn hắn thu hết vào mắt. Trong nhóm người này, phần lớn là người bình thường, nhiều nhất là biết chút trang giá bả thức, so với người bình thường khỏe hơn chút sức và liều lĩnh hơn. Võ phu thực sự vào phẩm không có nhiều. Trong đó có một người coi như không tệ, có thể có tu vi lục phẩm, trong cơ thể có một sợi chân khí. Nhưng từ cường độ chân khí của hắn, hẳn là thuộc loại kia thông qua năm này tháng nọ tôi luyện khí huyết trong cơ thể tự phát sinh ra chân khí. Không có phương pháp luyện tinh hóa khí hệ thống, cho nên cường độ chân khí luyện được và mức độ hùng hậu yếu hơn không ít so với võ phu lục phẩm bình thường. Nhiều nhất coi như ngụy lục phẩm. Cẩu Ca trong tửu quán kia, thực lực thật sự không nhất định yếu hơn hắn. Cẩu Ca cũng không có pháp luyện tinh hóa khí, thể phách tại thất phẩm đỉnh phong, nhưng một thân đao pháp cực kỳ không tầm thường, sát lực mạnh, Hứa Tri Hành đi khắp nhiều nơi như vậy cũng không mấy khi gặp. Với lại khí huyết trong cơ thể cẩu Ca sớm đã viên mãn, chỉ cần bắt đầu luyện tinh hóa khí, rất nhanh sẽ đột phá lục phẩm. Hứa Tri Hành vừa rồi cho hắn một khẩu quyết, không tính quá tinh diệu, quý ở vững chắc. Cẩu Ca nếu thể ngộ được, trong ba ngày tuyệt đối luyện ra chân khí. Mấy ngày này hành tẩu trong sa mạc Tây Bắc, Hứa Tri Hành phát hiện luật pháp ở đây cực kỳ yếu kém, càng là luật rừng mạnh được yếu thua. Ở nơi thế này, rất cần một vị cao thủ có trái tim thuần thiện trấn giữ, đi trấn áp những đám Mã Phỉ cơ hồ không chỗ nào không thấy. Nhìn nhiều người như vậy, cẩu Ca xem như một nhân tuyển miễn cưỡng đạt yêu cầu. Có qua được ải này không, còn phải xem cẩu Ca có dám đến núi Âm Phong chuyến này không. Đứa nhỏ này gan quá nhỏ, lòng tự tin thiếu nghiêm trọng. Nếu như hắn dám một mình đến núi Âm Phong, khẩu quyết hôm đó mới thật sự là của hắn. Nếu không dám, ba ngày sau khẩu quyết kia liền sẽ hoàn toàn quên mất, bỏ lỡ cơ duyên này. Trong khe núi, những Mã Phỉ nghe hán tử trốn về thuật lại, một nam tử trung niên khí chất băng lãnh, ánh mắt như dao, ôm một thanh trường đao, lạnh lùng nói: “Vừa vặn, có lý do huyết tẩy Song Kỳ Trấn.”
Người này là đao khách lợi hại nhất trong truyền thuyết đời này, được xưng là Nhất Đao Quỷ, cũng là Đại đương gia đám Mã Phỉ ở núi Âm Phong. Nhất Đao Quỷ nói xong, dẫn đám Mã Phỉ nhảy lên ngựa, chạy ra khỏi khe núi. Chưa chạy được mấy bước, đao khách trung niên dẫn đầu nắm chặt cương ngựa dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía trước. Nơi đó, có một thanh niên mặc áo vải thô đứng đó. Chính là Hứa Tri Hành đi theo đến. Hứa Tri Hành hai tay đặt sau lưng, nhìn đám người, thản nhiên nói: “Chư vị, ba ngày này, làm phiền các ngươi ở lại đây một chút, ba ngày sau, không phải là sinh tử, tự có kết luận.”
Đám Mã Phỉ này giết người không chớp mắt, lúc nào gặp người phách lối như vậy? Một hán tử độc nhãn không nói hai lời, rút bội đao, thúc hai chân vào bụng ngựa, phóng ngựa tới, bổ thẳng đầu Hứa Tri Hành. Hứa Tri Hành không tránh không né, chỉ vươn tay, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống. Trong nháy mắt, một cỗ áp lực lớn lao trực tiếp ép cả người lẫn ngựa nằm gục xuống đất. Ngựa giãy dụa đứng dậy chạy đi, nhưng người kia như bị một cỗ lực lớn đè ép, không thể nào đứng dậy. Thấy cảnh này, mọi người không khỏi hoảng hốt. Ngay cả Nhất Đao Quỷ tung hoành sa mạc cũng một mặt kinh sợ. Cấp bậc cao thủ này, căn bản không phải bọn hắn có thể chống đỡ, đã vượt quá nhận biết của bọn hắn. Nhất Đao Quỷ nhảy xuống ngựa, cung kính chắp tay nói: “Không biết chỗ nào đắc tội tiền bối, mong tiền bối cáo tri, chúng ta nhất định cho tiền bối một câu trả lời thỏa đáng.”
Hứa Tri Hành lắc đầu, thản nhiên nói: “Trở về, đợi ba ngày, trong ba ngày dám ra khỏi nơi này, hẳn phải chết…”
Nhất Đao Quỷ không dám vi phạm, đành dẫn đám người chật vật rút lui, trở về trong khe núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận