Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 435: Giết ta...

Chương 435: Giết ta…
“Tiên sinh? Tiên sinh? Sân thí luyện Ngô đại nhân đến hỏi, hôm nay có thể mở ra thí luyện không, tiên sinh ngài ở bên trong à?” Trần Lộc Hòa gõ cửa phòng một cái, chờ một lát. Bên trong không có phản ứng. Ngay lúc hắn định rời đi thì lại nghe thấy giọng của Kỷ An. “Ngươi đi nói với hắn, có thể...có thể mở ra...”
Trần Lộc Hòa không khỏi sững sờ, chẳng hiểu sao, hắn cảm giác giọng và ngữ khí của Kỷ An có chút không đúng.
“Tiên sinh? Ngài không sao chứ?” Trần Lộc Hòa không nhịn được hỏi.
“Vi sư rất tốt, ngươi đi đi.” Câu nói này lại có vẻ rất bình thường. Trần Lộc Hòa nghĩ ngợi, cảm thấy chắc là mình nghe nhầm, thế là hành lễ cáo lui.
Đợi khách trong sảnh, thấy Trần Lộc Hòa trở về, Ngô đại nhân liền vội đứng lên. “Trần công tử, Kỷ tiên sinh nói sao?”
Trần Lộc Hòa cười nói: “Tiên sinh nói ngươi có thể đi mở sân thí luyện.”
Ngô đại nhân mừng rỡ, vội vàng bái tạ nói “Đa tạ Trần công tử, đa tạ Kỷ tiên sinh. Vậy hạ quan xin cáo từ trước.”
“Ngô đại nhân đi thong thả.”
Sau khi tiễn Ngô đại nhân đi, Trần Lộc Hòa luôn cảm thấy có chút không đúng. Nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc không đúng ở chỗ nào. Nghĩ ngợi, Trần Lộc Hòa quay người trở lại bên ngoài thư phòng của Kỷ An.
“Tiên sinh, đệ tử có một chuyện không rõ...” Trần Lộc Hòa ở ngoài cửa khom người bái nói.
Trong thư phòng không ai trả lời. Nhưng Trần Lộc Hòa lại cảm nhận được một cảm giác đè nén kỳ lạ. Đang định mở miệng lần nữa, thì lại thấy cửa thư phòng vậy mà tự động mở ra một khe hở. Một cảm giác bất an mơ hồ xông lên đầu. Trần Lộc Hòa nghiêng đầu nhìn vào khe hở đó. Chỉ thấy trong thư phòng mờ mờ một mảnh, bên cạnh bàn đọc sách của Kỷ An, hình như có một người đang nằm. Trần Lộc Hòa kinh hãi, vội đẩy cửa bước vào. Thấy một người nằm sấp mặt xuống đất, nhìn từ trang phục, rõ ràng chính là Kỷ An.
Trần Lộc Hòa nhanh chóng chạy đến đỡ hắn dậy, quả nhiên là tiên sinh của hắn, Kỷ An. “Tiên sinh, tiên sinh? Ngài sao vậy?”
Khi thấy rõ mặt Kỷ An, Trần Lộc Hòa không khỏi kinh hãi trong lòng. Mặt Kỷ An hoàn toàn trắng bệch, môi lại trở thành màu đen nhánh. Hơn nữa hình như còn có từng tia sát khí từ miệng mũi hắn tràn ra. Trần Lộc Hòa vội vàng vận Hạo Nhiên chân khí vốn không mạnh mẽ của mình, hướng vào trong cơ thể Kỷ An. Nhưng ngay lúc đó, Kỷ An lại đột nhiên mở mắt, nắm lấy tay hắn. Mắt trợn lớn, trong hốc mắt lại là một màu đỏ như máu, làm Trần Lộc Hòa sợ hết hồn.
“Nhanh...nhanh...nhanh đi ngăn cản...Sân thí luyện...không thể mở...đi gọi sư huynh Hạ...truyền tin...” Kỷ An nói xong câu đó thì lại hôn mê lần nữa.
Trần Lộc Hòa kinh hãi tột độ, không hiểu chuyện gì xảy ra. “Tiên sinh, tiên sinh...”
Trần Lộc Hòa biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng, lúc này cũng không nghĩ được nhiều, đành phải trước tiên đặt Kỷ An xuống, định đi theo lời Kỷ An nói, thông báo cho Hạ Tri Thu bọn họ. Nhưng hắn vừa đứng dậy đi đến cửa, một bàn tay lớn đã nắm lấy vai hắn. Trần Lộc Hòa toàn thân run lên, trong mắt đầy hoảng sợ nhìn xuống bàn tay trên vai. Thấy năm ngón tay đen như mực thường. Ánh mắt chuyển về phía sau, Kỷ An vừa nãy còn hôn mê bất tỉnh vậy mà đã đứng phía sau hắn, trong mắt xuyên suốt hồng quang, mặt đầy vẻ âm tà nhìn hắn.
“Tiên...sinh?”
Kỷ An hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa ngày thường, mang một nụ cười quỷ dị nói: “Đã tới rồi...vậy cũng đừng đi...”
Cửa lớn thư phòng trong nháy mắt đóng lại, Trần Lộc Hòa bị kéo vào. Kỷ An bóp cổ hắn, khiến hắn không thể nào thở được. Hạo Nhiên chân khí trong cơ thể không ngừng cuồn cuộn, nhưng đối mặt với Kỷ An lại như châu chấu đá xe, hoàn toàn không có tác dụng.
“Tiên...sinh...Tỉnh...tỉnh...” Trần Lộc Hòa biết, Kỷ An trước mắt chắc chắn là đã xảy ra vấn đề gì đó...Hắn dốc hết sức lực, cũng chỉ mơ hồ phun ra mấy chữ đó. Có lẽ là thật sự nghe thấy Trần Lộc Hòa kêu gọi, trong ánh mắt của Kỷ An rõ ràng có chút giãy dụa. Trên người đột nhiên hiện ra Hạo Nhiên chân khí kinh người. Chiếc trường cung bày trong thư phòng rung lên không ngừng, tựa hồ cũng cảm thấy chủ nhân dị thường.
Kỷ An buông Trần Lộc Hòa ra, thống khổ ôm đầu, nghiến răng gằn từng chữ: “Nhanh...đi...”
Trần Lộc Hòa không hề do dự, dùng hết toàn bộ sức lực lao về phía cửa. Vừa chạy còn vừa lớn tiếng: “Các đệ tử nghe, lập tức rời khỏi học đường, lập tức rời khỏi học đường...”
Trong thư phòng, mặt Kỷ An lộ vẻ vui mừng, nhưng chỉ trong chốc lát lại bị thống khổ bao trùm. Sức mạnh trên người hắn bùng nổ trong khoảnh khắc, toàn bộ nóc phòng thư phòng bị hất tung lên. Nhân lúc còn chút lý trí, Kỷ An dồn toàn bộ Hạo Nhiên chân khí vào chiếc trường cung kia. Gào lên “giết ta...”
Chiếc trường cung đó là do hắn dựa theo bí pháp ghi trong « Hạo Nhiên Cửu Xạ », đi khắp thiên hạ tìm kiếm vật liệu, tốn mất ba năm mới tạo ra. Bẩm sinh nó đã tương thông với ý của hắn, giống như Triệu Trăn với thanh tuyết đầu mùa kiếm, Lục U U với thanh Lộc Minh kiếm, ẩn chứa linh tính phi thường. Lúc này, chiếc trường cung đó nhận được toàn bộ sức mạnh của Kỷ An, toàn thân phát ra ánh sáng trắng chói mắt. Sau đó lơ lửng trên không, vậy mà tự kéo dây cung. Một mũi tên trắng muốt từ từ hội tụ, dây cung trong nháy mắt kéo thành trăng tròn. Nhưng lại chậm chạp không chịu bắn ra. Kỷ An cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng, lại gào lên: “giết...ta...”
Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, chiếc trường cung rốt cuộc không do dự nữa. Dây cung trong nháy mắt buông ra, mũi tên mang theo toàn bộ sức mạnh của Kỷ An thoáng qua rồi vụt đến, bắn thẳng vào trán Kỷ An.
“Không cần...” Một tiếng kêu thảm thiết từ phía chân trời truyền đến. Một đạo kiếm quang còn nhanh hơn cả tiếng kêu giáng xuống. Mũi tên đoạt mệnh kia chỉ còn chút xíu nữa là chạm đến trán Kỷ An. Nhưng may mắn, cuối cùng vào khoảnh khắc cuối cùng mũi tên đã bị kiếm quang đánh nát. Hạo Nhiên chân khí yếu ớt không thể thấy và một đạo khí vận Văn Đạo trên người Kỷ An cũng tan biến theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận