Lấn Đệ Tử Ta, Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học?

Chương 291: Hắn chính là người như vậy

Chương 291: Hắn chính là người như vậy Kỷ An nhìn quyển bí kíp trong tay, vẻ mặt phức tạp. Mặc dù từ khi Lục U U bị thương, hắn vì chăm sóc Lục U U mà lười biếng tu hành. Nhìn bề ngoài, giống như là một kẻ chẳng có chí khí, cả ngày chỉ biết vây quanh nữ nhân mà thôi. Nhưng trong học đường, không ai xem thường hay khinh thị hắn. Bởi vì bọn họ biết, Kỷ An tự cường tự lập, hơn tuyệt đại đa số người dưới thiên hạ này. Nếu không thì trước đó cũng sẽ không được Hứa Tri Hành nhìn trúng, tốn nhiều thời gian đến vậy để bồi dưỡng và khảo sát. Đủ thấy Hứa Tri Hành coi trọng hắn thế nào. Chuyện dưới thiên hạ, mặc kệ tốt xấu, chỉ có si tình là không dung thứ chế nhạo. Lục U U cảm kích Kỷ An, càng yêu tha thiết người đàn ông này, cam nguyện vì nàng nỗ lực hết thảy. Nhưng nàng biết, giam Kỷ An bên cạnh mình sẽ chỉ hại hắn, có lẽ lâu dài còn hại cả mình. Cho nên Kỷ An nhất định phải rời đi.
Kỷ An cầm quyển bí kíp Hạo Nhiên Cửu Tiễn, rất lâu không nói. Mãi đến khi thấy Lục U U cố hết sức muốn đưa tay ra, hắn mới hồi thần. Vội nắm lấy tay Lục U U, lo lắng hỏi: "Sao vậy U U?"
Lục U U mắt rưng rưng, cố tỏ ra vẻ tươi cười yếu ớt, mang theo đầy áy náy. "Kỷ An, đi đi, đi hoàn thành lời tiên sinh dặn, đi tìm đạo của chính mình, đừng lo cho ta."
Lời nàng cực kỳ ôn nhu, nhưng lại vô cùng kiên định. Không cho Kỷ An có nửa điểm chối từ. Kỷ An mím môi, mắt phiếm hồng, nhẹ nhàng nâng tay Lục U U đang suy yếu. Nhẹ gật đầu. Cười nói: "Được, ta nghe nàng..."
Triệu Trăn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Như vậy tốt nhất, cho cả hai người đều tốt. Hạ Tri Thu cũng khẽ gật đầu, nhìn Triệu Trăn hỏi: "Còn chuyện thứ hai thì sao?"
Triệu Trăn quay sang nhìn Hứa Hồng Ngọc, muốn nói rồi lại thôi. Hứa Hồng Ngọc sững sờ, lập tức hưng phấn lên. "Tiên sinh nhắc đến ta sao? Là muốn cho ta làm gì? Quản lý Long Tuyền Hà sao? Không thành vấn đề, tiện tay thôi mà, cứ giao cho ta."
Triệu Trăn cười, lắc đầu. Hứa Hồng Ngọc ngẩn ra, sau đó thử hỏi: "Không phải Long Tuyền Hà? Chẳng lẽ là Ngọc Dịch Giang?"
Nàng như suy nghĩ gì đó gật đầu. "Ừm, hơi khó một chút, nhưng từ từ rồi sẽ quen, cũng không phải là vấn đề."
Nhưng Triệu Trăn vẫn lắc đầu. "Hồng Ngọc, tiên sinh muốn con rời khỏi học đường..."
Hứa Hồng Ngọc hơi há hốc miệng, đôi mắt to đen láy như hạt pha lê, trợn tròn xoe. Dường như không kịp phản ứng. "Rời khỏi học đường? Đi đâu?"
Những người khác cũng biến sắc. Để Hứa Hồng Ngọc rời khỏi học đường? Nàng vẫn còn nhỏ mà...
Hứa Hồng Ngọc cũng kịp phản ứng, mắt lập tức phiếm hồng, sương mù bao trùm tròng mắt, gần như ngay tức khắc, nước mắt rơi xuống tí tách như hạt đậu. Bên ngoài học đường, bầu trời vốn quang đãng, rất nhanh xuất hiện một tầng mây đen. Sau đó tí tách tí tách bắt đầu mưa. Một bên Long Tuyền Hà đã giãn rộng hơn nhiều, bắt đầu nổi sóng cuộn trào khi không có gió.
"Oa..."
"Oa ô...Tiên sinh không cần ta nữa rồi...Tiên sinh đuổi ta đi rồi...Oa..."
Hứa Hồng Ngọc ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gào khóc. Nước mắt như trào ra xối xả, trong phòng cũng lập tức bị hơi nước bao phủ. Thấy cảnh này, mọi người ai nấy lòng đau như cắt. Vội vàng dỗ dành nàng. Chỉ có Triệu Trăn vẫn đứng đó, nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào. Hứa Hồng Ngọc vừa khóc vừa lau mắt, giữa chừng tạm dừng lại một chút, hé một con mắt, lén nhìn Triệu Trăn. Phát hiện nàng không có phản ứng, trong lòng có chút hoảng hốt...
"Trăn Trăn tỷ tỷ, tiên sinh... tiên sinh thật sự muốn đuổi ta đi sao?"
Mạc Thanh Dao vội nói: "Trăn Trăn, Hồng Ngọc còn nhỏ, hay là đợi nàng lớn thêm chút nữa rồi đi?"
Ngồi ở gần đó Lý Huyền Thiên ho khan một tiếng, cười hắc hắc nói: "Tiểu Hồng Ngư, tiên sinh nhà con không cần con nữa rồi, hay là đi theo ta về Đông Hải, sau này biến thành cá hồi Xi Bi a có được không?"
Hứa Hồng Ngọc lần này khó được không cãi nhau với hắn, chỉ ôm chân Triệu Trăn, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn nàng. Lý Huyền Thiên ngượng ngùng cười, không nói gì thêm. Triệu Trăn cúi xuống nhìn Hứa Hồng Ngọc, cuối cùng vẫn là mềm lòng. Cúi người bế nàng lên, nói nhỏ: "Hồng Ngọc, sao tiên sinh lại không cần con chứ? Con phải tin, tiên sinh sắp xếp như vậy, nhất định có đạo lý của tiên sinh. Tiên sinh chỉ là muốn con ra ngoài du lịch, chứ đâu có nói con không thể trở về, con ra ngoài chạy một vòng, đi dạo một vòng, đợi đến khi nào chơi chán thì về nhà, được không?"
Hứa Hồng Ngọc vừa nức nở vừa kéo khóe miệng xuống, không ngừng lắc đầu. Ôm lấy cổ Triệu Trăn, khóc nói: "Không cần, con không muốn đi đâu hết, con muốn ở lại trong học đường, con không đi..."
Triệu Trăn bất đắc dĩ vuốt lưng Hứa Hồng Ngọc, không nói gì nữa. Những người khác cũng cảm thấy tâm trạng không tốt lắm. Không chỉ Hạ Tri Thu muốn đi, Kỷ An muốn đi, bây giờ ngay cả Hứa Hồng Ngọc cũng muốn đi. Triệu Trăn nhìn Mạc Thanh Dao vẻ mặt lo lắng, mang theo xin lỗi nói: "Thanh Dao tỷ, tiên sinh còn muốn nhờ tỷ giúp một việc."
Mạc Thanh Dao ngẩn người, liếc nhìn Hứa Hồng Ngọc. Lập tức hiểu ra ý Triệu Trăn nói là gì. Còn chưa đợi Triệu Trăn mở miệng, nàng liền gật đầu nói: "Muội không cần nói nữa, ta hiểu, ta sẽ ở bên cạnh Hồng Ngọc, chí ít... có thể chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của nàng."
Triệu Trăn cảm kích nhẹ gật đầu. "Vậy ta xin thay mặt tiên sinh đa tạ Thanh Dao tỷ."
"Hừ..."
Ngồi ở cửa ra vào, Lý Huyền Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Mọi người không hiểu gì. Lý Huyền Thiên nhìn Hứa Hồng Ngọc trong ngực Triệu Trăn, lạnh lùng nói: "Muốn ta nói, tiên sinh các ngươi đúng là hay xen vào chuyện của người khác. Thiên hạ thương sinh có liên quan gì đến hắn? Tiểu Hồng Ngư này tương lai có gánh được phần khí vận này hay không thì có sao? Cùng lắm thì không làm tổ sư của mạch này thì có sao? Không cần phải khó chịu như vậy..."
Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau. Trong số họ chỉ có Hạ Tri Thu có thể hơi hiểu được nguyên nhân Hứa Tri Hành cho Hứa Hồng Ngọc đi ra ngoài du lịch. Cho nên những người khác đều không biết ý Lý Huyền Thiên nói những lời này là gì. Hạ Tri Thu đứng dậy, thở dài. Đi đến trước mặt Lý Huyền Thiên, chắp tay nói: "Tiền bối nói có lý, nhưng, gia sư chính là người như vậy, chính vì hắn là người như vậy, nên hắn mới có thể trở thành người sáng lập ra văn đạo của thiên hạ này, trở thành bậc chí thánh tiên sư được cả trời đất chiếu cố, giáo hóa chúng sinh. Tiền bối dù tu vi cao tuyệt, thiên hạ vô song, nhưng..."
Lý Huyền Thiên nheo mắt lại, giống như cười mà không phải cười, phảng phất cả không khí trong học đường cũng ngưng trệ. "Ngươi muốn nói gì?"
Tất cả mọi người cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay lớn siết chặt. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Ngày thường Lý Huyền Thiên tuy giống như một lão ngoan đồng, tùy ý nói như thế nào đi nữa, hắn thủy chung vẫn là một vị, hơn nữa lại là vị thần tiên duy nhất ở Thần Du Cảnh của Cửu Châu. Áp lực này, thiên hạ không ai gánh nổi. Mà lúc này, Hạ Tri Thu đối mặt trực tiếp với Lý Huyền Thiên, phải chịu áp lực lớn hơn nhiều so với những người khác. Lưng hắn không khỏi cong xuống. Thân thể bắt đầu run rẩy, hai chân từ từ lún xuống đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận