Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 963: Thương Thần Cổ Trường Sinh

Chương 963: Thương Thần Cổ Trường Sinh
Chỉ trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên vô cùng ngưng trọng.
Hỗn độn trên cầu thang.
Một trận đại chiến không thể tránh khỏi.
Và cùng lúc đó.
Tại trong mộng cảnh do Vạn Cổ Mộng Yểm kia tạo ra, Cổ Trường Sinh cũng trải qua một trận đại chiến đỉnh cao sau khi hắn từ Táng Thiên Cựu Thổ đi ra!
Đối thủ là lâu chủ thứ tám của Hoàng Lương Lâu, một trong chín đại cấm địa cổ xưa, chúa tể Mộng Yểm Chi Địa ———— Vạn Cổ Mộng Yểm!
Mà trong trận đại chiến này, Vạn Cổ Mộng Yểm chiếm lợi thế sân nhà.
Toàn bộ mộng cảnh đều do nàng tạo thành.
Nhưng phương thức chiến đấu của hai người khá đặc thù.
Cổ Trường Sinh cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, hắn chỉ thi triển hai bộ công pháp.
Một là tuyệt thế thương pháp mang tên "Một cây trường thương" do hắn đặt.
Hai là cọc công mang tên "Sức eo hợp nhất" do hắn đặt.
Sự kết hợp của hai loại công pháp chỉ có thể dùng hai từ để hình dung.
Ngưu bức!
Đương nhiên, Cổ Trường Sinh không thể tự nói mình ngưu bức, nếu tự nói vậy chẳng khác nào đang khoác lác.
Cho nên hai chữ ngưu bức này không phải do chính Cổ Trường Sinh nói ra.
Hai chữ ngưu bức này do Vạn Cổ Mộng Yểm, người có kinh nghiệm trực tiếp trải qua đại chiến, chính miệng nói ra.
Bởi vì nàng bị thương pháp của Cổ Trường Sinh đánh cho tơi tả, van xin tha thứ không thôi.
Chỉ thiếu điều quỳ xuống trước Cổ Trường Sinh.
Về sau.
Nàng chỉ còn cách quỳ xuống.
Ai ngờ được Cổ Trường Sinh lại không có đạo đức võ thuật, trực tiếp từ sau lưng đánh lén!
Đánh cho Vạn Cổ Mộng Yểm gọi là thê thảm.
Khóc đến mức nước mắt lã chã, liên tục cầu cứu.
Đáng tiếc trong mộng cảnh này chỉ có hai người, người ngoài căn bản không biết.
Cổ Trường Sinh lấy cọc công làm cơ sở, liên tục xuất thương, quét ngang Vạn Cổ Mộng Yểm.
Vạn Cổ Mộng Yểm hoàn toàn không chịu nổi, biểu thị nhận thua.
Cổ Trường Sinh không nói, chỉ liên tục xuất thương.
Cuối cùng.
Vạn Cổ Mộng Yểm bị thương pháp lăng lệ của Cổ Trường Sinh đánh đến hôn mê.
Cổ Trường Sinh vẫn không nói, chỉ liên tục xuất thương.
Vạn Cổ Mộng Yểm tỉnh.
Cổ Trường Sinh không nói, lại liên tục xuất thương.
Vạn Cổ Mộng Yểm lại ngất đi.
Cổ Trường Sinh lại xuất thương.
Tỉnh lại.
Lại xuất thương.
Hôn mê.
Lại xuất thương.
Tỉnh.
Thương.
Bất tỉnh.
Thương...
Thật là một trận đại chiến sảng khoái đến tận cùng a.
"Thương xuất như long!"
Cổ Trường Sinh khẽ quát một tiếng, chỉ thấy mũi thương xuất hiện một đạo Bạch Hồng Quán Nhật!
Mộng cảnh đen kịt trong nháy mắt bị nhuộm sáng rực.
Mà mộng cảnh này vốn là do Vạn Cổ Mộng Yểm tạo ra.
Giờ phút này Vạn Cổ Mộng Yểm chỉ cảm thấy vô cùng khó đỡ!
Phảng phất như muốn nứt toác ra!
Vạn Cổ Mộng Yểm trợn ngược mắt, lần nữa hôn mê.
"A."
Cổ Trường Sinh khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng buông tha cho Vạn Cổ Mộng Yểm, "Mộng nhỏ nói nhảm, cùng ta chơi trò này, ngươi không đủ tư cách đâu."
"Trong tháng năm dài đằng đẵng, thương pháp của ta xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất."
"Cọc công cũng như vậy."
Cổ Trường Sinh thu công, ngồi xếp bằng ở đó.
Không biết qua bao lâu.
Vạn Cổ Mộng Yểm mơ màng tỉnh lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ u oán, nghiến chặt răng, oán hận nói: "Ngươi có cần ác độc vậy không, thật không để người ta sống a?"
Cổ Trường Sinh liếc mắt, nghi ngờ hỏi: "Ngươi vốn có phải là người đâu."
Vạn Cổ Mộng Yểm nghiến răng nói: "Vậy cũng không cần đối xử với người ta như thế chứ? Người ta nhận thua không biết bao nhiêu lần rồi, ngươi chỉ toàn xuất thương, thật không sợ làm người ta bị đâm chết sao?"
Cổ Trường Sinh vẻ mặt thành thật nói: "Ngươi biết vì sao ta tự nhận thương pháp thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất không?"
Vạn Cổ Mộng Yểm thấy Cổ Trường Sinh còn nói mấy lời này, giận không chỗ xả: "Được được được, biết thương pháp của ngươi lợi hại!"
Cổ Trường Sinh lắc đầu nói: "Bởi vì ta có thể bảo chứng trường thương của ta có thể đánh bại đối thủ, mà vẫn có thể không đâm chết đối thủ, khi thu thương, đối thủ nhất định sẽ cam tâm phục tùng."
Đang khi nói chuyện, Cổ Trường Sinh nhìn về phía Vạn Cổ Mộng Yểm, nhíu mày nói: "Ngươi... Hình như không phục lắm thì phải?"
Vạn Cổ Mộng Yểm cố gắng đứng dậy, lại phát hiện căn bản không thể, đành trợn ngược mắt nói: "Ngươi xem dáng vẻ ta giống như không phục hả?"
Cổ Trường Sinh thở dài nói: "Nhưng ta muốn là ngươi không phục, ngươi còn có chiêu thức nào khác không, cứ tung ra hết đi."
Vạn Cổ Mộng Yểm đôi mắt đẹp đảo qua, hiện lên một tia gian xảo: "Tự nhiên là có, bất quá người ta cần khôi phục một chút, chờ người ta khôi phục nguyên khí rồi, sẽ cùng ngươi giao đấu một trận nữa, nhưng lần này người ta muốn tấn công chính, ngươi phòng thủ chính."
Cổ Trường Sinh lập tức cười: "Ta đã đoán được ngươi sẽ dùng chiêu này, cũng được thôi, để cho ngươi tâm phục khẩu phục."
Vạn Cổ Mộng Yểm yên lặng khôi phục.
Đợi đến khi khôi phục xong, lại y theo như trước Cổ Trường Sinh nói.
Tắt đèn.
Im tiếng.
Đại chiến.
Nhưng cuối cùng, mộng cảnh đen tối lại bị nhuộm cho sáng rực.
Vạn Cổ Mộng Yểm nằm trên mặt đất run rẩy không ngừng.
Cổ Trường Sinh chậm rãi nói: "Vô địch, thật là cô đơn như tuyết a."
Vạn Cổ Mộng Yểm căn bản không phải đối thủ của Cổ Trường Sinh.
Rất lâu sau, Vạn Cổ Mộng Yểm mới hồi phục lại.
Nàng nhìn Cổ Trường Sinh, trong chốc lát không nói được lời nào.
Cổ Trường Sinh nhíu mày nói: "Đổi chiêu đi, chiêu này đối với ta mà nói, thực sự không có áp lực."
Vạn Cổ Mộng Yểm chỉ nói một chữ "Tốt".
Bởi vì nàng rất rõ ràng, dùng loại mộng cảnh này, không thể đối phó được Cổ Trường Sinh.
"Luân hồi mộng cảnh."
Vạn Cổ Mộng Yểm khẽ nói bốn chữ.
Trong phút chốc.
Vạn Cổ Mộng Yểm biến mất khỏi tầm mắt của Cổ Trường Sinh.
Mộng cảnh lập tức chuyển đổi.
Cổ Trường Sinh cảm giác được mình đang thay đổi với tốc độ cao, hắn đang quay ngược thời gian, tuổi tác cũng không ngừng nhỏ lại.
Rất nhanh đã mất đi ý thức.
Đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình bị người ôm vào lòng.
Hắn.
Trở thành đứa bé sơ sinh.
"Lại là mấy trò xiếc nhàm chán này."
Cổ Trường Sinh trong lòng thầm nói, nhắm mắt lại.
Uỳnh!
Ngay sau đó.
Mộng cảnh trực tiếp tan biến.
Vạn Cổ Mộng Yểm lại xuất hiện trước mặt Cổ Trường Sinh, cau mày nói: "Ngươi không hoàn thành luân hồi mộng cảnh, vậy tính là tiếp chiêu sao?"
Cổ Trường Sinh mở mắt, lắc đầu nói: "Cái gọi là luân hồi mộng cảnh, chẳng qua chỉ là để ta trải nghiệm những cảm xúc hỉ nộ ái ố của chúng sinh thôi, chuyện này ta đã sớm làm rồi, cuối cùng kết luận là tứ đại giai không, vạn vật đều không. Nếu như ngươi muốn làm cho ta tuyệt vọng, vậy thì các ngươi, toàn bộ sinh linh, sẽ bị ta chôn vùi, con đường này không thông."
Vạn Cổ Mộng Yểm chân mày cau lại: "Có thể tâm của ngươi bất tử, sẽ rất khó hoàn toàn chết đi."
Cổ Trường Sinh cười nói: "Đó chính là chỗ khó khăn nhất."
Vạn Cổ Mộng Yểm im lặng.
Cổ Trường Sinh phất tay nói: "Được rồi, ngươi nghĩ tiếp đi, ta đi tòa cung điện kia xem thử, xem tên thiên Đế kia để lại thủ đoạn gì."
Tiếng nói vừa dứt, Vạn Cổ Mộng Yểm biến mất không thấy bóng dáng.
Toàn bộ mộng cảnh cũng tan biến theo.
Ý thức của Cổ Trường Sinh trở lại thân xác.
Sự sảng khoái trong mộng cảnh vừa nãy biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là nỗi đau đớn vô tận mà nhục thể mang lại.
Cổ Trường Sinh không quan tâm.
Oanh!
Lúc này.
Phía sau truyền đến sức mạnh thiên đạo khủng khiếp.
Cổ Trường Sinh nhìn lại, Trần Luyện đang bị mọi người vây công, rơi vào tình cảnh hiểm nghèo.
Cổ Trường Sinh mở miệng nói: "Đang làm cái gì đấy?"
Lời vừa nói ra, đại chiến lập tức dừng lại.
Tầm mắt mọi người đều dồn về phía Cổ Trường Sinh, kinh ngạc vô cùng: "Ngươi không chết!?"
Mà người ở bên cạnh Cổ Trường Sinh thì vui mừng khôn xiết, vui đến phát khóc.
Cổ Trường Sinh chậm rãi đứng dậy, giũ áo bào, tùy ý nói: "Nào có dễ chết vậy chứ, cứ từ từ thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận