Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 47: Không chết không thôi? Vậy thì ngươi chết

Chương 47: Không chết không thôi? Vậy thì ngươi chết Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lần nữa đổ dồn lên người Cổ Trường Sinh.
Tiểu tử này ăn nói thật là ngông cuồng!
Chưa bước chân vào đại điện đã vênh váo tự đắc như ông trời con, cho dù những người ở đây đều là nhân vật có máu mặt trong các tông môn, cũng chẳng muốn chấp nhặt với một tên nhãi ranh như thế.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác hắn buông ra những lời này, cũng khiến người ta có chút khó chịu.
"Không hổ là Ma tông, ngay cả một thủ tịch nhỏ bé cũng dám buông những lời tàn nhẫn, yêu ma như vậy!"
Lão nhân tóc trắng nhíu mày hừ lạnh, giọng nói vô cùng ác ý.
"Phi Hạc Chân Nhân, cẩn trọng lời nói! Thiên Kiếm Đạo Tông ta là chính thống Đại Đế tiên môn!"
Khí thế trên người Đại trưởng lão chợt trầm xuống, lạnh lùng lên tiếng.
Cũng ngay lúc đó, sắc mặt của đám người khẽ biến đổi.
Khí tức của Võ Đào, tựa hồ đã có tiến triển, có vẻ như sắp bước vào thượng tam cảnh!
Chờ một thời gian nữa, e rằng Thiên Kiếm Đạo Tông sẽ lại có thêm một tu sĩ thượng tam cảnh!
Bất quá ở đây không ít người đều là cường giả thượng tam cảnh, nên ngược lại không hề sợ hãi Đại trưởng lão.
Chỉ là bị sự tiến bộ của người này làm kinh ngạc mà thôi.
"Chính thống Đại Đế tiên môn? Bốn vạn năm trước thì đúng!" Lão nhân tóc trắng được gọi là Phi Hạc Chân Nhân hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ Thiên Kiếm Đạo Tông càng ngày càng tùy ý tàn sát người trong giới tu hành Nam Vực, chẳng lẽ không phải là Ma tông sao? Bản tọa nói như vậy có nửa điểm nào sai? Các vị đạo hữu phán xử xem?"
"Không sai, Thiên Kiếm Đạo Tông chính là Ma tông!"
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng.
Đến mức này, cũng không cần thiết phải nhún nhường nữa.
Chính là muốn ép Thiên Kiếm Đạo Tông buông người.
"Suỵt..."
Lúc này, Cổ Trường Sinh đưa ngón tay lên trước miệng, ra hiệu mọi người im lặng.
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn lên người Cổ Trường Sinh.
Phi Hạc Chân Nhân giờ phút này cũng không thèm đoái hoài gì nữa, đứng dậy, thản nhiên nói: "Những lời vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi, nếu ngươi là thủ tịch, vậy thì hẳn biết rõ lựa chọn thế nào là tốt nhất."
"Thả người đi!"
Phi Hạc Chân Nhân nói.
Cổ Trường Sinh mỉm cười: "Vậy ngươi hẳn cũng nghe được lời ta vừa nói rồi."
Phụt!
Trong khi Cổ Trường Sinh đang nói chuyện, giữa lông mày của Phi Hạc Chân Nhân đột nhiên xuất hiện một đóa huyết hoa nhỏ xíu, sau đó ánh mắt tan rã, ngã thẳng xuống đất.
Toàn trường tĩnh lặng.
Ngay sau đó là một trận xôn xao.
"Phi Hạc tiền bối!"
Có người đến kiểm tra tình hình của Phi Hạc Chân Nhân, đột nhiên hoảng sợ không thôi: "Hắn chết rồi!"
"Các ngươi ngạc nhiên lắm sao?"
Trong tiếng ồn ào, Cổ Trường Sinh mặt mày kỳ quái nói: "Chẳng phải hắn muốn ta lựa chọn không chết không thôi sao?"
"Hắn hiện tại chết rồi, vậy thì không sao."
"Có gì đáng kinh ngạc đâu?"
Đám người nghe những lời lạnh lùng đến sởn gai ốc của Cổ Trường Sinh, chỉ cảm thấy sợ hãi không hiểu nổi.
Thiếu niên thoạt nhìn còn trẻ này, có chút đáng sợ!
Phảng phất căn bản không phải thiếu niên, mà là một lão ma đầu!
"Ngươi tên là gì nhỉ?"
Lúc này, Cổ Trường Sinh nhìn về phía Dịch Tiên Chân Nhân, dò hỏi.
Vốn đang kêu la sung sướng nhất Dịch Tiên Chân Nhân, giờ phút này lại ngồi yên bất động, phía sau lưng thì đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Ngay lúc Phi Hạc Chân Nhân bị miểu sát, hắn đã cảm nhận được sát cơ vô biên bao phủ mình khiến hắn không dám động đậy nửa phần.
Giờ phút này nghe được Cổ Trường Sinh hỏi thăm, yết hầu của Dịch Tiên Chân Nhân khẽ nhúc nhích một cái, tổ chức lại ngôn từ rồi mở miệng: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
"Ta hỏi ngươi tên là gì."
"...Dịch Tiên Chân Nhân, phó chưởng môn Tử Vân Cốc."
"Ngươi chọn không chết không thôi hay là..."
"Lập tức bồi thường!!"
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Dịch Tiên Chân Nhân, những người khác chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.
Dịch Tiên Chân Nhân ở giới tu hành Nam Vực tuyệt đối là một nhân vật lớn có máu mặt, bất kể thân phận hay thực lực, đều là hàng đầu.
Mà giờ khắc này ở trước mặt Cổ Trường Sinh, vị lão tiền bối đức cao vọng trọng này lại giống như một đứa trẻ con, hỏi gì đáp nấy.
Chẳng lẽ là bị cái chết của Phi Hạc Chân Nhân làm cho kinh sợ sao?
Không!
Chỉ sợ là do vị lão tổ thần bí của Thiên Kiếm Đạo Tông đã ra tay, khiến Dịch Tiên Chân Nhân cảm nhận được sự sợ hãi của cái chết!
Dịch Tiên Chân Nhân không hề do dự, lấy hết các loại thượng phẩm linh mạch, linh dược, phù lục, pháp bảo mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước, ngoan ngoãn giao cho Cổ Trường Sinh, còn nói nếu Thiên Kiếm Đạo Tông không thả người cũng không sao, tất cả đều là lỗi của Tử Vân Cốc, tự nhiên Tử Vân Cốc sẽ gánh chịu.
"Buôn bán phải giữ chữ tín nha."
Cổ Trường Sinh cười ha hả nói, "Đại trưởng lão, đi, thả người của Tử Vân Cốc ra."
Đại trưởng lão lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, lập tức phái người đi thả người.
"Còn các ngươi thì sao?"
Cổ Trường Sinh nhìn về phía những người khác.
Mấy nhân vật lớn này nhìn nhau, cuối cùng đều lựa chọn nộp tiền bồi thường.
Ngay cả một người như Dịch Tiên Chân Nhân còn cúi đầu, bọn họ còn dám làm gì được nữa?
Cổ Trường Sinh một mặt buồn bực: "Vừa nãy còn gào mồm không chết không thôi, sao chớp mắt đã chẳng thấy ai, haizzz, thật là không thú vị."
Lời này khiến không ít người ở đây âm thầm oán thầm.
Nếu không phải Thiên Kiếm Đạo Tông các ngươi có một lão tổ thần bí, giết người như ngóe, ai mà thèm cúi đầu chứ?
Ngươi xem bọn ta có đánh nát đầu chó của ngươi hay không?
Những lời này chỉ dám ở trong lòng nhắc tới nhắc lui, chứ thật sự nói ra thì chắc không ai dám.
Đại trưởng lão bọn người nhìn thấy những người này cúi đầu, hơi xúc động.
Xem ra vẫn phải là Cổ Trường Sinh ra tay a!
Một bên khác.
Trưởng lão của Tử Vân Cốc bị giam trong một cái nhà xí.
Không tốt lắm ở chỗ là, nhà xí này thường xuyên có đệ tử không có tích cốc vào thăm, cho nên nơi này có mùi vị nồng nặc.
Vì vị trưởng lão này mắng quá hăng, bị đệ tử Thiên Kiếm Đạo Tông ném xuống hố phân.
Vị trưởng lão này liên tục chửi bậy, nói chẳng bao lâu nữa, Thiên Kiếm Đạo Tông sẽ phải chủ động thả hắn ra, đến lúc đó hắn chỉ cần thấy người của Thiên Kiếm Đạo Tông, gặp một người sẽ giết một người!
Mặc dù thỉnh thoảng có đệ tử dạy dỗ gã một trận, thế nhưng không biết gã là gan dạ hơn người hay là đầu óc không được lanh lợi, vẫn luôn mồm kêu la.
Đệ tử Thiên Kiếm Đạo Tông cũng không thèm để ý đến tên điên này.
Đến khi mệnh lệnh của Đại trưởng lão được đưa đến, vị trưởng lão của Tử Vân Cốc này cuối cùng cũng được kéo lên.
Để giữ thể diện cho tên này, đệ tử vâng mệnh đã thi triển thần thông thủy hệ, dội cho vị trưởng lão của Tử Vân Cốc ướt như chuột lột.
Tuy rằng vẫn chật vật, nhưng cũng tốt xấu gì không còn bẩn thỉu như lúc đầu nữa.
"Bản tọa biết ngay mà, các ngươi phải ngoan ngoãn thả ta ra!"
Vị trưởng lão Tử Vân Cốc rất phách lối: "Cứ chờ đấy đi, chờ ta rời khỏi tông các ngươi, ngày sau thấy người của các ngươi, gặp một người giết một người!"
Điều này khiến những đệ tử Thiên Kiếm Đạo Tông trấn thủ xung quanh ánh mắt bất thiện, thậm chí còn ẩn chứa sát khí.
Ngay lúc này, vị trưởng lão Tử Vân Cốc này bị phong ấn tu vi, lại là thời cơ tốt để giết hắn, nếu thả đi rồi, không chừng tên điên này thật sự sẽ làm như vậy.
Chỉ tiếc là Đại trưởng lão đã ra lệnh thả người, đám người cũng không thể ra tay.
Trưởng lão Tử Vân Cốc thấy vậy, càng thêm phách lối: "Biết sợ rồi hả? Yên tâm, những lời này bản tọa sẽ đích thân nói cho tầng lớp cao của tông môn các ngươi nghe!"
Đệ tử vâng mệnh cố nén khó chịu, đưa người này đến Thiên Kiếm đại điện.
Trưởng lão Tử Vân Cốc thấy phó chưởng môn nhà mình ở đó, càng thêm phách lối, chỉ vào Cổ Trường Sinh mắng: "Chính là cái đồ tạp chủng như ngươi ra lệnh đúng không? Cứ chờ đấy, ngày sau đừng để bản tọa thấy ngươi, nếu không bản tọa nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận