Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 516: Trường Sinh Đế Tôn có phải hay không không được a?

Lão Mộ quay đầu nhìn Cổ Trường Sinh, đột nhiên cảm thấy tôn thượng vô cùng xa xôi. Xa không thể với tới. Tựa như không cách nào nắm bắt được thời gian vậy. Lão Mộ trầm mặc. Hắn thật ra chỉ là đang khích tướng mà thôi. Hắn biết rõ tôn thượng nắm giữ loại thủ đoạn kinh khủng nghịch chuyển sinh tử này. Nhưng hắn cũng biết, mình và tôn thượng nhìn nhận thế giới là không giống nhau. Đứng ở góc độ khác nhau, nhìn sự vật cũng hoàn toàn khác biệt. Trên đời này có cái gì là tôn thượng thật sự quan tâm sao? Có lẽ là không có... Dù sao Thác Bạt Nhan nói đi nói lại, cũng xem như nửa đệ tử của tôn thượng. Vậy thì sao chứ? Ôi... Lão Mộ trong lòng khẽ thở dài.
Cổ Trường Sinh nhíu mày, hít một ngụm khí lạnh: "Tê..." Quay đầu nhìn về phía lão Mộ, cau mày nói: "Ngươi mẹ nó có phải muốn làm xáo trộn đạo tâm của ta không? Lão tử bảo ngươi đi theo ta là để làm chân tay, không phải để ngươi làm mấy chuyện vớ vẩn khiến ta bực mình, còn như vậy nữa thì đừng có tự tử, lão tử tự tay đấm chết ngươi tin không?"
Lão Mộ cảm nhận được sự thay đổi khó hiểu trên người tôn thượng, biết rõ tôn thượng lại khôi phục trạng thái 'phàm nhân', vội vàng cười nói: "Không dám không dám, lão đầu tử cam đoan tuyệt đối không dám!"
Cổ Trường Sinh nặng nề thở dài, nói ra: "Sau này bớt nói mấy chuyện sống chết cho ta, ta còn chưa đến mười hai tuổi, ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, hiểu chưa?"
Lão Mộ lập tức nghiêm túc nói: "Hiểu rồi!"
Cổ Trường Sinh đưa tay vỗ vỗ vai lão Mộ, nhếch miệng cười nói: "Không phải ta không giúp ngươi, thật sự là cho Thác Bạt Nhan sống lại, nàng cũng chỉ quan tâm tiểu tử Trần Luyện kia, vậy chẳng phải ngươi lại biến thành liếm chó à?"
Khóe miệng lão Mộ co giật, mặt mày có chút biến thành màu đen: "Mẹ nó, tên chó chết Trần Luyện này sao mãi không chết vậy!"
Cổ Trường Sinh vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên một cái, lười biếng nói: "Hắn nói không chừng cũng sẽ chết."
Lời vừa dứt, lão Mộ vốn còn đang nguyền rủa Trần Luyện lập tức biến sắc mặt: "Cái gì!?"
Cổ Trường Sinh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía lão Mộ, thản nhiên nói: "Sau khi hắc ám náo động, phía trên và phía dưới chư thiên bị chặt đứt, trước đó, với thủ đoạn của Trần Luyện, ngươi cảm thấy hắn không có cách nào giáng lâm sao? Hay là ngươi quá mong hắn chết nên không nghĩ tới chuyện này?"
Vẻ mặt lão Mộ có chút khó coi: "Ta cứ tưởng hắn bị chuyện gì đó liên lụy."
Cổ Trường Sinh cười nói: "Cũng có thể nói vậy, dù sao thì cũng bị người ta giam lại rồi."
Trên người lão Mộ bùng lên một luồng sát cơ lạnh thấu xương.
Cổ Trường Sinh cười càng tươi: "Không phải ngươi muốn hắn chết sao?"
Lão Mộ hừ nhẹ nói: "Lão đầu tử tuy không ưa hắn, nhưng hắn dù sao cũng là người Tiểu Nhan tưởng nhớ, nếu hắn chết rồi, Tiểu Nhan chắc chắn sẽ đau lòng."
Cổ Trường Sinh không nói gì. Hắn còn không biết cái tên lão Mộ này đang nghĩ cái gì sao? Lão Mộ tuy nhìn như ghét Trần Luyện. Nhưng trên thực tế hai người là anh em ruột, chỉ là vì Thác Bạt Nhan nên tên tiểu tử này rất căm thù Trần Luyện. Nếu thật sự Trần Luyện xảy ra chuyện, gia hỏa này tuyệt đối là người đầu tiên xông lên. Chẳng liên quan gì đến Thác Bạt Nhan.
"Tôn thượng, hắn thật sự sẽ chết sao?" Lão Mộ vội vàng hỏi.
Cổ Trường Sinh khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: "Tạm thời chưa chết được, nhưng trạng thái không tốt lắm, hiện tại ta là phàm nhân, nhiều thủ đoạn không muốn vận dụng, để sau rồi nói."
Lão Mộ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra: "Tạm thời không có chuyện gì là tốt rồi."
Nhưng chợt, lão Mộ lại nhíu mày: "Lão đầu tử nhớ năm đó lúc ta trở lại nhân gian, tiểu tử Trần Luyện kia vẫn đang ở đỉnh phong thời kỳ, người có thể đối phó hắn không có mấy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Cổ Trường Sinh ngáp một cái, lười biếng nói: "Ta ngủ say không rõ lắm, nhưng theo những chuyện đã biết trước mắt, không khó đoán ra, rất có thể là vì hắn không may."
"Ngược lại... xui xẻo?" Lão Mộ ngạc nhiên không thôi.
Cổ Trường Sinh gật đầu nói: "Cũng không phải, gặp đại vận xui, trở thành đồ đệ của ta là Cổ Trường Sinh, hết lần này tới lần khác vẫn là đồ đệ mà ta nhận trước khi ngủ, ngươi nói hắn không may thì là cái gì?"
Lão Mộ không khỏi nghĩ đến việc hắc ám giáng lâm ở nhân gian trước đó, với việc thần đạo thức tỉnh, còn có chuyện Đế Đình sắp xảy ra, lông mày lại càng nhíu chặt: "Nói cách khác, là có người nhắm vào tôn thượng, Trần Luyện cũng bị để ý tới?"
Cổ Trường Sinh cúi đầu nhìn về phía Chư Tiên điện, cười nói: "Nếu không ngươi cho rằng vì sao tên tiểu tử Đông Phương Chính này không chết trong thời điểm Thiên Đình tan rã?"
Lão Mộ đột nhiên cảm thấy da đầu hơi tê dại: "Vậy lần này..."
Cổ Trường Sinh nhìn về phía Minh Phủ, lại tựa như đang nhìn xa hơn chư thiên, không nhanh không chậm nói: "Chẳng lẽ ngươi lại cho rằng giết mấy con kiến, chuyện lần này liền kết thúc?"
Lão Mộ hít sâu một hơi: "Không nên a, trước đó chúng ta đã thu thập hết mấy cấm khu cổ xưa kia, còn khiến sinh tử chân nhân bộc phát ra khí tức như vậy, bọn chúng đáng lẽ phải cảm giác được chứ."
Cổ Trường Sinh cười nói: "Có một câu như này: Thông minh quá sẽ bị thông minh hại."
"Ta tuy không có ý định mượn sinh tử chân nhân để trấn nhiếp bọn chúng, nhưng theo cách bọn chúng nghĩ, có lẽ ta chính là có ý đó."
"Với mạch suy nghĩ của những 'người thông minh' này, bọn chúng sẽ nghĩ nhiều hơn, bọn chúng sẽ nghĩ, vì sao Trường Sinh Đế Tôn cường đại như vậy, lại cần dùng thủ đoạn này để trấn nhiếp?"
"Có phải Trường Sinh Đế Tôn không được không?"
"Khi bọn chúng có ý nghĩ này, cộng thêm nếu bản thân bọn chúng đã tham gia một vài chuyện trong những năm này, vậy thì đã định sẵn bọn chúng sẽ còn tìm ta gây phiền phức."
Cổ Trường Sinh chậm rãi nói. Lão Mộ nghe xong thì gãi đầu bứt tai: "Chẳng phải là ngu xuẩn sao?"
Cổ Trường Sinh giơ ngón tay cái lên: "Tổng kết rất đúng."
Lão Mộ cũng nhìn về phía Minh Phủ, cau mày nói: "Vậy vừa rồi chúng ta không phải đã ra tay rồi sao, sao còn muốn tìm đến gây phiền phức nữa?"
Cổ Trường Sinh càng không nhịn được cười lớn: "Theo mạch suy nghĩ vừa rồi mà nói, bọn chúng sẽ nghĩ thế này: Ồ, Trường Sinh Đế Tôn mạnh như vậy, mà vẫn cần phải dùng đến cả Kiếm Tiên tàn phế kia ra mặt ư? Bản thân lại không dám xuất thủ? Sợ chúng ta phát hiện thực lực thật sự à? Không thể nào, nhất định phải thử một chút!"
"Ặc..." Lão Mộ nghe xong những lời này, cảm thấy có gì đó rất sai. Nhưng nghĩ kỹ lại, thì hóa ra đúng là như thế thật! Lão Mộ không nhịn được giận dữ nói: "Bọn chó chết đáng ghét thật!"
Cổ Trường Sinh cười nói: "Phiền cái gì, thanh tĩnh thì tốt, nhưng không náo nhiệt cũng có chút nhàm chán."
Lão Mộ nghe vậy, không khỏi gật đầu nói: "Có đạo lý, văn chương giống như nhìn núi không thích chỗ bằng vậy!"
Cổ Trường Sinh sờ cằm, nghiêm túc nói: "Nhìn nữ tử còn càng như vậy!"
Lão Mộ ngẩn người, rồi cười ha hả: "Tôn thượng lợi hại!"
"Đi."
Cổ Trường Sinh mang theo lão Mộ trở lại Chư Tiên điện.
Cuộc đối thoại của hai người nhìn như rất dài, nhưng thực chất rất nhanh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mặc dù Đông Phương Đế Quân và Phong Vân Chân Quân ở riêng trong Chư Tiên điện, nhưng chư vị Đế Quân khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ngược lại là như ngồi trên bàn chông, như nghẹn ở cổ họng, như có gai ở sau lưng! Tóm lại chính là cả đám đang rất hoảng.
Thấy Cổ Trường Sinh và lão Mộ trở về, chư vị Đế Quân càng thêm sợ hãi đến mức run lên. Cổ Trường Sinh quét mắt nhìn chư vị Đế Quân một lượt, khẽ mỉm cười nói: "Biết chắc các ngươi cũng không có chỗ dựa nào, nên lát nữa cứ thành thật xem một tuồng kịch đi, xem xong rồi sẽ quyết định sinh tử của các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận