Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 270: Ta chỉ là một cái bình thường phàm nhân

Hứa Tử Tình tự mình may xiêm y, cùng với các loại dụng cụ nấu ăn. Sau đó bắt đầu nấu cơm. Về phần nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên là ở trong nhẫn trữ vật. Đó là từ năm xưa khi Âm Sơn Hứa gia chưa bị diệt vong, nàng vẫn luôn cất giữ trong nhẫn trữ vật. Sau đó Âm Sơn Hứa gia bị diệt, nàng bị lão tổ phong ấn, mãi đến 10 năm trước mới giải phong, ở dưới cấm Ma Uyên cũng không cần đến những thứ này. Bây giờ, vừa vặn mang ra dùng. Mấy vị đại nhân vật kia chẳng phải đều nói, có nhiều thứ càng để lâu càng có giá trị sao? Nghĩ đến những nguyên liệu nấu ăn này đều đã tồn tại vô cùng lâu, Hứa Tử Tình cảm thấy mình nhất định có thể làm ra một bữa tiệc khiến c·ô·ng t·ử hài lòng!
Nhưng khi nhóm lửa, Hứa Tử Tình mới p·h·át hiện nấu cơm không hề đơn giản như vậy. Dù mình đã cố gắng hết sức k·iể·m s·o·át ngọn lửa, nhưng hương vị vẫn không vừa ý. Thử đi thử lại rất nhiều lần, nàng cảm giác vị giác của mình có vấn đề, có chút không nhận ra hương vị gốc như thế nào nữa. Mặc dù vậy, nhìn mâm trứng chim loan xào linh mễ coi như không tệ, cuối cùng Hứa Tử Tình cũng thấy hài lòng. Không tệ không tệ. Xem ra mình vẫn có năng khiếu nấu ăn. Sau này nếu c·ô·ng t·ử cần, mình có thể tự tay làm rồi. Nghĩ đến đây, Hứa Tử Tình lại rất vui vẻ.
"Ngươi đang làm cái trò gì vậy?" Cổ Trường Sinh bước vào ngôi viện, thấy khắp nơi chướng khí mù mịt, đủ loại hương vị hỗn tạp, hắn không nhịn được nhíu mày. Hứa Tử Tình đang chuyên tâm vào món trứng chim loan xào linh mễ của mình, không để ý đến Cổ Trường Sinh, giật mình một cái, sau đó hai tay bưng mâm cơm chiên, chạy chậm đến trước mặt Cổ Trường Sinh, dịu dàng nói: "C·ô·ng t·ử, xong rồi."
Cổ Trường Sinh nhìn món trứng chim loan xào linh mễ trong mâm, trầm ngâm: "Năm xưa Âm Sơn Hứa gia các ngươi, chẳng lẽ còn có cả món cơm trứng chiên của n·ô·ng dân phàm tục sao?" Cái thứ quái quỷ này chẳng phải cơm trứng chiên hay sao?
Hứa Tử Tình có chút thấp thỏm nói: "Nô gia khi còn bé từng thấy một đầu bếp trong gia tộc làm món tương tự, nên muốn thử xem, c·ô·ng t·ử ngài có muốn nếm thử một chút không?"
Cổ Trường Sinh lại liếc mắt nhìn, mỉm cười nói: "Thấy ngươi vất vả như vậy, ta cũng đã no rồi, ngươi đã vất vả như vậy, món cơm trứng chiên này cứ để tự ngươi ăn đi."
Hứa Tử Tình lã chã chực k·h·ó·c: "c·ô·ng t·ử gh·é·t bỏ sao?"
Nụ cười trên mặt Cổ Trường Sinh chợt tắt: "Hay cho ngươi Hứa Tử Tình, lão t·ử tốt bụng giữ ngươi lại, ngươi lại định hạ đ·ộ·c giết ta đúng không?"
Hứa Tử Tình lại nằm rạp xuống đất, bưng mâm cơm trứng chiên qua đầu, run lẩy bẩy. Cổ Trường Sinh bĩu môi nói: "Vừa nãy đã nói với ngươi thế nào, lại q·u·ỳ? Tin lão t·ử đá c·hết ngươi không."
Hứa Tử Tình vội vàng đứng lên, đứng nép sang một bên, không dám cãi. Cổ Trường Sinh nhìn bộ dáng này của nàng, lại cảm thấy có chút buồn cười: "Ngươi ăn đi."
"Vâng, c·ô·ng t·ử." Hứa Tử Tình không dám nhiều lời, tự mình ăn, ngụm nhỏ ngụm nhỏ, giống như một tiểu thư khuê các. À không. Hứa Tử Tình đích thực là một tiểu thư khuê các. Dù sao năm xưa Âm Sơn Hứa gia cũng rất ghê gớm.
"Ăn ngon không?" Cổ Trường Sinh hỏi.
Hứa Tử Tình ra sức gật đầu nói: "Vâng! Ngon lắm!"
Cổ Trường Sinh giơ ngón tay cái lên: "Ăn nhiều một chút." Hứa Tử Tình thành thật ăn hết cơm. Cổ Trường Sinh quay người rời đi. Không lâu sau, Hứa Tử Tình cảm thấy bụng hơi đau, muốn đ·á·n·h r·ắ·m. Điều này thật là khó xử. Đồng thời nó khiến Hứa Tử Tình có chút không dám tin. Tình huống thế nào vậy? Cảnh giới tu vi của mình từ lâu đã vượt trên đỉnh cao người thường, trong sáng không chút bụi trần, lại thêm tiên thiên mị thể thánh thai, làm sao lại xảy ra chuyện khó xử như thế này?
"Không thể nào?" "Thật sự có đ·ộ·c?" Gương mặt xinh đẹp của Hứa Tử Tình trắng bệch. Liếc mắt nhìn xung quanh, thấy Cổ Trường Sinh không có ý quay lại. Hứa Tử Tình có chút lo lắng thả lỏng bờ m·ô·n·g. Thả ra một chút. Không còn cách nào khác. Chuyện tiên thiên mị thể thánh thai mà lại đ·á·n·h r·ắ·m thật sự khó chấp nhận.
Cổ Trường Sinh rời khỏi sân của Hứa Tử Tình, lại đi liếc nhìn Diêu Hi. Thấy Diêu Hi đã bắt đầu Kết Đan, liền rời đi thẳng.
"Hả? Ta sắp Kết Đan rồi, ngươi đi đâu đấy?" Diêu Hi liếc thấy Cổ Trường Sinh, vội vàng hỏi.
Cổ Trường Sinh không dừng bước, cũng không quay đầu lại nói: "Ngưng xong rồi tiếp tục luyện, thứ này càng nhiều càng tốt." "Ừm..." Diêu Hi đành phải tiếp tục luyện đan.
Bên ngoài cửa hàng. Sơn Quỷ d·a·o vừa tiễn một vị đại năng Yêu Giới đến mua hồn đan, tự nhủ: "Có thể bán sớm thì bán sớm, sao lại chờ đến tận bây giờ." Lúc này. Cửa sau mở ra. Sơn Quỷ d·a·o vội vàng đứng dậy, cười làm lành nói: "Tiền bối."
Cổ Trường Sinh khoát tay: "Không vội, còn chưa dùng hết, dùng hết sẽ bảo ngươi." Sơn Quỷ d·a·o vội vàng biểu thị không sao, chỉ cần tiền bối cần, cứ việc dùng.
Cổ Trường Sinh nhìn đường cái không một bóng người, chậm rãi nói: "Mỗi ngày ngươi bán được bao nhiêu hồn đan?" Sơn Quỷ d·a·o đối với việc Cổ Trường Sinh biết mình bán hồn đan không hề ngạc nhiên, thật lòng nói: "Bẩm tiền bối, có khi mấy năm cũng không bán được một viên."
Cổ Trường Sinh mỉm cười: "Làm không tệ." Sơn Quỷ d·a·o ngẩng đầu nhìn Cổ Trường Sinh, lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cúi đầu đáp: "Là việc trong ph·ậ·n sự."
Cổ Trường Sinh khẽ nói: "Nhưng ngươi có nghĩ, cứ duy trì sự cân bằng của Quỷ thành thế này, sớm muộn gì ngươi cũng c·h·ế·t?" Sơn Quỷ d·a·o lập tức im lặng, một lát sau lắc đầu cười nói: "Không sao, duy trì được bao lâu thì duy trì, nếu c·h·ế·t thật thì... vậy thì c·h·ế·t thôi, dù sao ai rồi cũng khó thoát khỏi c·ái c·h·ế·t."
Cổ Trường Sinh nhìn Sơn Quỷ d·a·o đang cúi đầu khom lưng trước mình, đưa tay vỗ vỗ vai Sơn Quỷ d·a·o, khẽ mỉm cười nói: "Ngươi cũng không thể c·h·ế·t, sau này Địa Phủ trùng kiến, còn cần người tài như ngươi." Vừa nói ra, Sơn Quỷ d·a·o đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Cổ Trường Sinh. Ngay sau đó, Sơn Quỷ d·a·o cảm thấy cả người đang run rẩy. Đó là k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g! "Tiền bối... Ngài..." Sơn Quỷ d·a·o nhất thời không biết nói gì.
Cổ Trường Sinh cười nói: "Đừng tiền bối dài tiền bối ngắn, ta tên Cổ Trường Sinh." Sơn Quỷ d·a·o nghe tên này, đầu tiên là suy nghĩ một chút, lại p·h·át hiện chưa từng nghe qua, có chút lúng túng gãi đầu nói: "Vãn bối năm đó ở Địa Phủ cũng không phải là nhân vật lợi h·ạ·i gì, cho nên kiến thức có hạn, mong tiền bối thứ lỗi." Cổ Trường Sinh cười ha hả: "Tiểu tử ngươi biết nói chuyện, nhưng không sao, cứ gọi ta là Cổ Trường Sinh là được, ta chỉ là một phàm nhân bình thường."
Ngạch... Phàm nhân bình thường. Ngài mà là phàm nhân bình thường thì trên đời này có bao nhiêu người không được tính là phàm nhân nữa? Sơn Quỷ d·a·o tuyệt đối không dám gọi thẳng tên Cổ Trường Sinh, luôn gọi Cổ Trường Sinh bằng tôn xưng.
Cổ Trường Sinh ngược lại không ép buộc, hắn biết rõ Sơn Quỷ d·a·o đang mong đợi điều gì, nhẹ nhàng nói: "Địa Phủ sẽ được xây dựng lại, bắt đầu từ ngươi." Sơn Quỷ d·a·o vô cùng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, mắt ngấn lệ, trực tiếp q·u·ỳ một gối xuống đất, cung kính nói: "Vâng, tôn thượng!"
Cổ Trường Sinh không nói gì thêm, bước ra khỏi cửa hàng. Hắn muốn đi dạo trong Quỷ thành một chút. Sơn Quỷ d·a·o định đuổi theo, lại bị Cổ Trường Sinh ngăn lại, bảo hắn muốn đi một mình. Sơn Quỷ d·a·o đành tiếp tục đợi ở cửa hàng trông coi. Nhưng không sao, hắn tin tôn thượng. Cho dù chỉ gặp một lần. Không vì gì khác. Chỉ vì câu nói kia của hắn: Địa Phủ sẽ được xây dựng lại. Còn một câu: Ngươi đang duy trì sự cân bằng của Quỷ thành.
Quỷ thành rất lớn. Vô cùng lớn. Nhưng những người thật sự hiểu ý nghĩa việc hắn không bán hồn đan, căn bản không có ai, dù có thì cũng không lý giải được. Chỉ có Cổ Trường Sinh nói ra câu nói đó. Cũng nói ra sự thật của cả tòa Quỷ thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận