Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 259: Thiên Đình pháp chỉ cũng không có tư cách ước thúc ta

Chương 259: Pháp chỉ của Thiên Đình cũng không có tư cách ước thúc ta.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong lồng giam uyên bích đều cười nhạo không thôi. Đùa gì vậy, lão tổ cũng đã bay ra khỏi Cấm Ma Uyên rồi, đã thoát khỏi sự trấn áp của Cấm Ma Uyên, trong nhân gian này có ai có thể địch lại lão tổ? Thu phục ngươi chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Bất quá…
Tiểu tử này lại dám nói ra lời này, nói không chừng thật sự có tình huống khác! Hứa Tử Lương cũng lâm vào trầm mặc, hắn nhìn Cổ Trường Sinh, khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ lại… Cổ Trường Sinh cùng lão tổ đã đạt thành một loại nhận thức chung nào đó? Hay là cái gì khác? Hứa Tử Lương có chút đoán không ra. Người của Âm Sơn Hứa gia trong lồng giam uyên bích cũng nhìn chằm chằm vào Cổ Trường Sinh.
“Xin hỏi đạo hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở dưới đáy Cấm Ma Uyên?”
Không hiểu liền hỏi, nam tử trung niên của Hứa gia lên tiếng chắp tay dò hỏi trước. Cổ Trường Sinh liếc nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Các ngươi bị giam giữ ở dưới Cấm Ma Uyên này quá lâu, xem ra trí thông minh cũng không còn, người sáng suốt đều nhìn ra được, lão tổ nhà ngươi bị ta thả đi, còn hỏi những lời vô nghĩa này làm gì?”
“Ngươi thả đi?!”
Lời vừa nói ra, đám người nhao nhao xôn xao.
“Chuyện đó không thể nào! Cấm Ma Uyên ở dưới xiềng xích thần thiết, dù là Tiên Đế cũng không thể chém đứt, ngươi làm sao mà phá vỡ được?”
“Không sai!”
“…”
Đám người đều chất vấn. Lão tổ đã đi rồi, bọn họ cũng không có cách nào kiểm chứng. Nhưng lời của Cổ Trường Sinh, bọn họ hiển nhiên không tin!
“Chuyện này không quan trọng.” Cổ Trường Sinh khẽ lắc đầu nói.
Hứa Tử Lương đột nhiên hơi hồi hộp một chút, run giọng nói: “Ngươi muốn giết chúng ta?”
Đám người trong lồng giam uyên bích cũng giật mình, nhìn chằm chằm vào Cổ Trường Sinh, mở miệng nói: “Đạo hữu, chúng ta một mực thành thành thật thật ở tại Cấm Ma Uyên, cũng không tái phạm sai lầm, ngươi cũng không thể làm loạn, nếu không chính là chống lại pháp chỉ của Thiên Đình!”
“Pháp chỉ của Thiên Đình?” Cổ Trường Sinh cười nhạt một tiếng nói: “Chưa nói đến bây giờ còn có Thiên Đình tồn tại hay không, cho dù có, pháp chỉ của Thiên Đình cũng không có tư cách ước thúc ta.”
Giọng điệu của Cổ Trường Sinh bình thản, giống như đang kể một chuyện hết sức bình thường. Nhưng lọt vào tai mọi người, lại tựa như từng đạo cuồng lôi rơi xuống làm cho da đầu bọn họ tê dại. Không phải bởi vì câu nói cuối cùng của Cổ Trường Sinh quá ngông cuồng. Mà là câu nói phía trước! Thiên Đình… Chẳng lẽ đã không còn tồn tại!? Tình huống này là thế nào?
“Đạo hữu… đạo hữu có thể nói rõ hơn một chút không? Thiên Đình thật sự không còn nữa sao?”
Nam tử trung niên kia hai tay nắm lấy song sắt lồng giam, một mặt kích động hỏi. Nếu Thiên Đình không còn, chẳng lẽ bọn họ có thể đi ra? Dù sao cũng không còn ai gây chuyện với họ nữa.
Cổ Trường Sinh nghiêng mắt liếc hắn, thản nhiên nói: “Ta cảm thấy các ngươi ở dưới Cấm Ma Uyên này, sống vẫn rất thư thái đấy.”
Nam tử trung niên cười khổ nói: “Dễ chịu cái gì chứ, cứ cách trăm năm, liền bị roi thiểm điện của Cấm Ma Uyên quật nửa tháng, lại thêm linh khí dưới Cấm Ma Uyên thiếu thốn, căn bản không có cách nào khôi phục thương thế, tu vi cũng không ngừng trượt, những năm này tộc nhân của chúng ta chết không ít rồi.”
“Đây chẳng phải là điều tất yếu sao?” Cổ Trường Sinh cười nói.
Nam tử trung niên thu lại nụ cười khổ, sắc mặt có chút âm trầm: “Năm đó Âm Sơn Hứa gia ta đứng ngạo nghễ chư thiên, dù là người của Thiên Đình cũng tới nịnh bợ chúng ta, nếu nói phạm sai lầm, người của Thiên Đình phạm sai lầm còn thiếu sao?”
Cổ Trường Sinh giơ tay lên: “Dừng lại, ta không có tâm tư nghe ngươi nói những lời vô nghĩa này, Thiên Đình có phạm sai lầm, tự nhiên có người đối phó bọn chúng, đó không phải là lý do để các ngươi làm ác.”
Sắc mặt nam tử trung niên càng âm trầm: “Cho nên phạm sai lầm liền phải chết?! Đánh rắm, đó chỉ là do các đại thế lực năm đó muốn chia cắt Âm Sơn Hứa gia ta mà thôi!”
Con ngươi Cổ Trường Sinh khẽ nhúc nhích, nhìn về phía nam tử trung niên: “Ngươi đang cầu xin cái chết?”
Oanh! Nam tử trung niên đột nhiên dùng đầu lao vào song sắt, giận dữ hét: “Đến đi, giết chết ta!”
Đùng!
Đón nam tử trung niên, là một đạo roi thiểm điện. Đến từ sức mạnh của Cấm Ma Uyên, trực tiếp đánh vào người nam tử trung niên. Trong chốc lát, trên người nam tử trung niên lập tức xuất hiện một vết máu, còn có mùi khét lẹt. Nam tử trung niên lập tức kêu thảm không thôi. Roi thiểm điện này không chỉ quất vào thân thể, mà còn quất vào linh hồn!
Những người còn lại của Hứa gia thấy thế, nhao nhao lộ vẻ sợ hãi. Loại tra tấn này, bọn họ đã gặp quá nhiều!
“Về sau đổi thành ba ngày một lần phạt, cho đến chết.” Cổ Trường Sinh chậm rãi nói.
Lời vừa thốt ra, pháp liền tùy theo. Sức mạnh cấm kỵ của Cấm Ma Uyên, trong vô hình sinh ra biến hóa. Điều này khiến cho người của Hứa gia trong lồng giam uyên bích nhao nhao biến sắc. Có kẻ tính khí lớn, phát ra gầm thét, chất vấn Cổ Trường Sinh dựa vào cái gì. Tiếng nói vừa dứt, liền có roi thiểm điện xuất hiện, quất vào đối phương.
“Dựa vào cái gì?” Cổ Trường Sinh thần sắc hờ hững, thản nhiên nói: “Chỉ bằng vô số vong hồn thiếu nữ dưới nền đất của Âm Sơn Hứa gia các ngươi.”
“Chỉ bằng lão tổ nhà ngươi Hứa Tùng Đào được ta phóng thích, cũng không dám cầu xin cho các ngươi dù chỉ nửa lời.”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ còn lại những người Hứa gia đang bị đánh. Những người còn lại thì rút vào chỗ sâu trong lồng giam uyên bích, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Nhưng so với bọn họ, những thiếu nữ bị Âm Sơn Hứa gia giết hại năm đó, còn tuyệt vọng hơn gấp bội.
Hứa Tử Lương một bên thần sắc khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Cổ Trường Sinh, ngươi hành tẩu ở nhân gian, chắc chắn không muốn bị người quấy rầy đúng không? Ta có thể giúp ngươi quét sạch những vật cản…”
Cổ Trường Sinh nhìn về phía Hứa Tử Lương, cười nhạt một tiếng nói: “Lão tổ nhà ngươi tạm thời xem như đúng chuẩn, còn ngươi….”
“Quá yếu.”
Một câu nói, lập tức khiến sắc mặt Hứa Tử Lương trắng bệch.
Hứa Tử Lương có chút không cam lòng nói: “Vậy tại sao Thái Hoang Đế Tử có thể đi theo ngươi?”
Cổ Trường Sinh lộ vẻ kinh ngạc: “Ta tưởng rằng ngươi nhìn ra lai lịch của hắn chứ, kết quả ngươi không biết à?”
Hứa Tử Lương sững sờ một chút: “Lai lịch của hắn là gì?”
Cổ Trường Sinh cười nói: “Người ta từ Táng Nguyên đi ra, ngươi nghĩ xem đi.”
Hứa Tử Lương há hốc mồm: “Táng Nguyên!? Hắn là người của Táng Nguyên sao!?”
Hứa Tử Lương nhìn Cổ Trường Sinh đang cười mà không nói, hoàn toàn hoảng sợ, quỳ rạp trên mặt đất, sợ hãi nói: “Tiền bối, ngài xin hãy rủ lòng thương xót tha cho ta đi, hẳn là ngài cũng thấy được, ta là người nhỏ tuổi nhất trong Âm Sơn Hứa gia, trên tay cũng không nhuốm quá nhiều tội ác…”
Giờ phút này, Hứa Tử Lương hoàn toàn sợ hãi Cổ Trường Sinh. Gia hỏa này thật sự quá đáng sợ! Người của Táng Nguyên cũng thần phục hắn! Hứa Tử Lương có một loại trực giác, có lẽ lão tổ nhà mình cũng đã thần phục Cổ Trường Sinh rồi…
Cổ Trường Sinh đi đến trước mặt Hứa Tử Lương, ngồi xổm xuống nhìn Hứa Tử Lương, nói nhỏ: “Sợ chết sao?”
Hứa Tử Lương dập đầu như giã tỏi. Cổ Trường Sinh đưa tay đặt lên gáy Hứa Tử Lương, khiến cho nó không thể động đậy, bình tĩnh nói: “So với những người khác trong Hứa gia, ngươi thực sự ít phạm sai hơn, nhưng ngươi có nghĩ đến hay không, cơ hội mà ngươi có được so với bọn họ còn nhiều hơn?”
“Ta đếm cho ngươi nghe, ở Vạn Bảo thành của Đông Hoa đạo châu, ngươi đã được hai cơ hội.”
“Một lần hai lần không thể có lần thứ ba.”
“Với loại người không biết hối cải như ngươi, ngươi nói có nên giết không?”
Hứa Tử Lương lạnh cả người, run rẩy dữ dội, vốn định phản kháng, nhưng vào khoảnh khắc Cổ Trường Sinh đưa tay đè lại hắn, liền hoàn toàn mất hết tất cả sức lực. Hắn tựa như một con dê đợi bị làm thịt bình thường, chỉ có thể nằm rạp ở chỗ này chờ đợi, nỗi tuyệt vọng trong lòng không ngừng lan rộng.
Cổ Trường Sinh lộ ra nụ cười, nói nhỏ: “Đương nhiên, còn có một nguyên nhân chủ yếu nhất, đó là ngươi không nên để ý đến Trần Thanh Thanh.”
“Dù sao… nàng chính là người mà ta đích thân chọn lựa, một đời thiên mệnh chi nữ mới, về sau sẽ nhập vào Vạn Cổ Mỹ Nhân Phổ.”
Bành!
Tiếng nói vừa dứt, đầu của Hứa Tử Lương nổ tung như dưa hấu. Óc và máu tươi vương vãi một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận