Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 822: Ngươi rất xấu

"Ô ô ô..." Nữ trùng đồng số 9 cảm thấy mình sắp hỏng mất, ô ô khóc lớn. Giờ khắc này, bọn hắn khắc sâu cảm nhận được thế nào là bất lực. Trường Sinh Đế Tôn này không chỉ có thực lực cường đại, mà còn là một kẻ khốn nạn, trơ trẽn, căn bản không nói gì đến đạo nghĩa giang hồ, thậm chí cả lời thề đại đạo cũng có thể tùy tiện vi phạm. Khó chịu nhất chính là, bọn hắn ngay cả tự sát cũng không làm được. Cái uy hiếp của nữ trùng đồng số 9, đơn giản là một chuyện cười. Quá nực cười! Loại cảm giác này thực sự khiến bọn hắn quá bất lực.
Một bên con lươn nhỏ cũng nhịn không được bật cười: "Lần đầu tiên gặp có người dùng tự sát để uy hiếp người khác."
"Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi gặp chưa?" Con lươn nhỏ ngây ngô nhìn về phía Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh thần sắc hờ hững, lắc đầu nói: "Chưa từng thấy."
Cuộc đối thoại của hai người, càng như dao đâm vào tim của mọi người, khiến bọn hắn càng thêm tuyệt vọng.
Cổ Trường Sinh ngược lại sợ làm tổn thương đám huynh đệ, tỷ tỷ này, nhẹ nhàng trấn an: "Yên tâm đi, ta đôi khi thích đùa chút thôi, ta nghiêm túc sẽ không nói dối, các ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây, ta đi Hoàng Thiên Giới xem những người cùng hội các ngươi, cụ thể là vì cái gì, đến lúc đó sẽ rõ."
"Chờ một chút!" Lúc này, trùng đồng số 1 hô: "Vậy ngươi có thể mang bọn ta ra ngoài đi một chút không, chúng ta cứ ở mãi đây cũng không phải là chuyện hay."
Lời vừa nói ra, nhận được không ít trùng đồng phụ họa: "Đúng đấy, chẳng phải ngươi cần lực lượng của chúng ta sao, ngươi cũng biết, những người thực lực càng cao, càng không phải thông qua bế quan để tu hành, mang bọn ta ra ngoài, có lợi cho ngươi đấy!"
Cổ Trường Sinh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý, thế là chìa tay ra: "Được, để các ngươi đeo vòng tay chơi chút."
9 vị trùng đồng người: "..."
Sau đó liền tranh nhau bay về phía Cổ Trường Sinh, trên cổ tay Cổ Trường Sinh hình thành một chuỗi vòng tay.
"Toàn là tròng mắt, đáng sợ quá, biến hóa cho các ngươi một cái." Cổ Trường Sinh run lên Trùng Đồng Châu, cảm thấy món đồ này mang ra ngoài thật sự có chút dọa người.
Vù...
Một trận huyền quang bao phủ, Trùng Đồng Châu biến thành một chuỗi phật châu, lặng lẽ treo trên cổ tay Cổ Trường Sinh. Phảng phất năm đó thiên kiếm hóa thành ngọc hoàn.
"Hoàn mỹ." Cổ Trường Sinh mỉm cười.
Giải quyết xong. Cổ Trường Sinh chuẩn bị rời Tiêu Dao Viên.
"Chủ nhân, người lại không mang theo chúng ta à?" Con lươn nhỏ trừng mắt nhìn nói.
Vốn muốn nói lại không mang theo ta à, nghĩ đến Tiểu Thanh tỷ tỷ cũng ở đây, vẫn là dùng chúng ta tương đối ổn thỏa. Nào ngờ, Tiểu Thanh lại nói: "Chúng ta vẫn chưa đến lúc rời núi, trước kia chủ nhân bảo ngươi tuần tra chín tòa cấm địa, ngươi liên tục gặp chuyện, suy cho cùng vẫn là thực lực không đủ."
Nghe Tiểu Thanh tỷ tỷ nói đạo lý nghiêm chỉnh, con lươn nhỏ khóe miệng giật giật. Chị ruột ơi! Chị đang bênh ai thế? Hai ta mới là đồng minh, chỉ có thế này mới có thể để chủ nhân mang bọn ta đi nha! Trời ơi!...
"Tiểu Thanh nói không sai, thực lực của ngươi còn yếu lắm, tu luyện thêm đi." Cổ Trường Sinh cũng gật đầu nói.
Con lươn nhỏ khóc không ra nước mắt.
Nhưng ngay sau đó.
Con lươn nhỏ hồ nghi nói: "Khoan đã! Sao chủ nhân chỉ nói mỗi mình ta thế, thực lực của Tiểu Thanh tỷ tỷ cũng đâu có đủ để tuần tra chín tòa cấm địa?"
Cổ Trường Sinh cười nói: "Đúng, nhưng nàng có thể rời núi bất cứ lúc nào, lần này cứ để Tiểu Thanh cùng ta rời núi đi, ngươi ở nhà trông nhà."
Con lươn nhỏ không khỏi rên một tiếng, lại cũng chỉ có thể đáng thương lĩnh mệnh: "Cẩn tuân pháp chỉ của chủ nhân."
Nhìn Tiểu Thanh theo sau lưng Cổ Trường Sinh rời đi Tiêu Dao Viên, con lươn nhỏ ném chiếc cuốc trên tay một cái, thở dài nói: "Đáng thương ta còn tưởng Tiểu Thanh tỷ tỷ tâm tư đơn thuần, hóa ra là tâm tư ta quá đơn thuần, vậy mà không nhìn ra Tiểu Thanh tỷ tỷ xấu bụng như vậy!"
"Đáng giận!"
Con lươn nhỏ đấm ngực dậm chân một hồi, sau đó lại nghiêm túc: "Không được, ta đúng là nên tu luyện rồi, không chỉ muốn để thực lực của mình mạnh lên, còn muốn lòng ta cũng trở nên mạnh mẽ! "
"Chuyện thiệt thòi này, tuyệt đối không thể chịu lần thứ hai!" Con lươn nhỏ tự an ủi mình một phen, rồi ý chí chiến đấu sục sôi bắt đầu bế quan tu luyện.
Mà ở một bên khác. Tiểu Thanh thì đang đi sau lưng Cổ Trường Sinh, rời khỏi Tiêu Dao Viên, thẳng hướng Hoàng Thiên Giới.
Hoàng Thiên Giới.
Đây là một cổ giới lừng lẫy của Huyền Hoàng Thiên, ở thời đại của ta, chỉ có cường giả Thiên Hoàng cảnh mới có thể đạp chân đến nơi này. Vì vậy tại thời đại cô độc, không ai có thể thành Thiên Hoàng, tòa Hoàng Thiên Giới này đã triệt để bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử, không ai khai quật. Bất quá Cổ Trường Sinh mang theo Trùng Đồng Châu, tương đương với có 9 vị trùng đồng dẫn đường, tự nhiên tìm được chỗ Hoàng Thiên Giới. Trùng đồng nhân, có thể nói là một tồn tại đỉnh cao của một thời đại, 9 vị trùng đồng nhân đi theo bên cạnh, tự nhiên không gì sánh nổi. Sau chuyện vừa rồi, 9 vị trùng đồng nhân trong Trùng Đồng Châu dường như đã nghĩ thông rồi, ngược lại không còn xoắn xuýt chuyện kia nữa, mà là chuyên tâm chỉ đường cho Cổ Trường Sinh, đồng thời cũng đang thưởng thức thiên địa hiện tại. Bọn họ luôn bị chôn dưới tường viện của Tiêu Dao Viên, tối tăm không thấy mặt trời. Giờ cuối cùng cũng đã ra khỏi Tiêu Dao Viên, thấy được thiên địa, như được sinh ra lần nữa.
"Đây là thiên hạ ngày nay sao, sao cảm thấy kém xa ngày trước thế?"
"Đúng vậy, khí tức thiên đạo không hiện, chỉ có một chút xíu còn lại, bất quá cũng may đang ở trạng thái khôi phục, nếu không chỉ sợ cả Thiên Hoàng cảnh cũng khó mà chạm tới."
Từng vị trùng đồng nhân trao đổi cảm ngộ của mình.
"Trường Sinh Đế Tôn, vì sao ngươi lại chuyển đến thời đại bối cảnh thế này?" Nữ trùng đồng số 9 thì hỏi Cổ Trường Sinh. Dường như cảm thấy Cổ Trường Sinh không nên xuất hiện vào thời đại như bây giờ.
Cổ Trường Sinh bình thản nói: "Với ta thì đều như nhau, càng là thời đại như vậy, càng có thể bộc phát ra sinh mệnh lực cường đại."
Nữ trùng đồng số 9 nghi hoặc nói: "Điều này liên quan gì tới ngươi?"
Cổ Trường Sinh bị hỏi lại: "Đúng vậy nhỉ, liên quan gì tới ta đâu?"
Một bên Tiểu Thanh thấy thế, đưa tay kéo Cổ Trường Sinh, nói nhỏ: "Chủ nhân, đừng nghe họ nói lung tung, người có chuyện chính cần làm."
Nữ trùng đồng số 9 thật vất vả mới chiếm được ưu thế, tự nhiên không chịu bỏ qua, tiếp tục nói: "Hắn có thể có chính sự gì?"
Ánh mắt của Cổ Trường Sinh dần trở nên lạnh nhạt. Tiểu Thanh cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của chủ nhân nhà mình, với sự không thức thời của nữ trùng đồng số 9 mà sinh ra một chút sát khí. Bất quá Tiểu Thanh cũng biết rất rõ, không thể để chủ nhân rơi vào trạng thái lạnh nhạt, thế là dựa theo phân phó của chủ nhân trước kia, tựa vào vai Cổ Trường Sinh, dịu dàng nói: "Chủ nhân muốn chăm sóc Tiểu Thanh cả đời."
"Hả?!" 9 vị trùng đồng nhân đều không thể tin được.
Lạnh nhạt trong mắt Cổ Trường Sinh dần tan đi, đưa tay xoa đầu Tiểu Thanh, cười nói: "Đương nhiên rồi."
9 vị trùng đồng nhân có chút mơ hồ, thật hay giả đây?
Nữ trùng đồng số 9 giật mình nói: "Ra là ngươi với nữ nhân vẫn có hứng thú nha, vậy năm đó vì sao còn muốn giết ta? Ta đã rõ ràng biểu thị ra ta nguyện ý làm người của ngươi đấy."
Lời vừa nói ra, 8 vị trùng đồng nhân đều nhìn nữ trùng đồng số 9 bằng ánh mắt cổ quái.
Nữ trùng đồng số 9 trợn trắng mắt nói: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ta đâu có ngốc."
Cổ Trường Sinh lại thành thật nói: "Ta nhớ rồi, ngươi rất xấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận