Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 321: Cổ Trường Sinh ngự kiếm, thiên địa mở một đường!

Chương 321: Cổ Trường Sinh ngự kiếm, trời đất mở một đường!
Bóng tối giáng xuống. Thiên hạ náo động. Một trận tai họa không hề có dấu hiệu nào cứ như vậy đột ngột giáng xuống 3000 đạo châu! Có Đại Đế tiên môn định dùng thánh chỉ liên lạc với thượng tông Thánh Vực, lại phát hiện hoàn toàn không thể sử dụng thánh chỉ. Đừng nói là thánh chỉ. Đến cả thánh nhân hạ phàm, muốn trở về Thánh Vực, cuối cùng đều thất bại! Giờ khắc này, mọi người rốt cuộc bắt đầu hoảng loạn. Trận tai họa này giáng xuống quá mức đột ngột, khiến cho người ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Người hoảng nhất không phải bọn họ. Mà là… Thiên Đạo giới linh! Thiên Đạo giới linh thật vất vả thi triển thiên đạo chúc phúc, tiễn Cổ Trường Sinh tên ôn thần này đi, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì bóng tối trống rỗng đã giáng xuống, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ nhân gian 3000 đạo châu. Thiên Đạo giới linh lập tức cuống cuồng, muốn ra tay đẩy lui bóng tối. Nhưng lực lượng của hắn, ở trước mặt tối, căn bản không đáng nhắc tới! Tựa như trâu đất xuống biển, không có phản ứng chút nào. Nơi giữa 3000 đạo châu là mạch sống của hắn, đối mặt với loại tình huống này, Thiên Đạo giới linh cũng không dám có nửa điểm lơi lỏng, điên cuồng xuất thủ. Từng đạo cột sáng kim quang che khuất bầu trời xông vào trong bóng tối. Có điều đáng kinh động là, cột sáng kim quang đó đủ để trong nháy mắt hủy diệt mấy trăm đạo châu, vậy mà không thể xua tan được bóng tối! Thiên Đạo giới linh hoảng sợ, một lần lại một lần ra tay.
Oanh! Sau một khắc. Bỗng nhiên có sương mù đen kịt xông ra, hướng về Thiên Đạo giới linh bao phủ tới. Thiên Đạo giới linh vô ý thức muốn né tránh. Cái bóng tối kia như giòi trong xương, bám dai không dứt, trốn không thoát, trong nháy mắt bao phủ Thiên Đạo giới linh, hóa thành một cái lồng giam tối đen, giam cầm hắn ở bên trong. Rầm rầm rầm. Thiên Đạo giới linh không ngừng oanh kích vào cái lồng giam bóng tối, muốn phá vỡ nó, nhưng lại không thể làm được. Thậm chí bên trong cái lồng giam bóng tối còn có lực lượng phản chế Thiên Đạo giới linh, tựa hồ cảnh cáo Thiên Đạo giới linh nên an phận một chút. Oanh! Cùng lúc đó. Thiên Đạo giới linh cảm nhận được, ở năm cực điểm vũ trụ của 3000 đạo châu đều bộc phát ra khí tức kinh khủng, tựa hồ muốn càn quét hết thảy! Thiên Đạo giới linh không khỏi rên rỉ, chẳng lẽ nhân gian 3000 đạo châu muốn bị hủy diệt sao? "Cổ Trường Sinh..." "Cổ Trường Sinh!" Thiên Đạo giới linh chợt nhớ tới Cổ Trường Sinh, bắt đầu điên cuồng kêu gào tên Cổ Trường Sinh.
Mà giờ khắc này. Tại Đông Hoang đạo châu, Thiên Kiếm Đạo Tông. Cổ Trường Sinh mang theo Ninh Dao về tới Long Môn sơn. "Xảy ra chuyện gì?" Hồng Ly phát giác hai người trở về, nghiêm giọng hỏi. "Hai người ngươi đợi ở chỗ này đừng chạy lung tung." Cổ Trường Sinh không trả lời mà nhẹ nhàng nói ra. "Ngươi muốn đi đâu?" Ninh Dao nắm lấy Cổ Trường Sinh không buông tha. "Trời đã tối rồi, tự nhiên là phải làm cho trời sáng trở lại." Cổ Trường Sinh mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Ninh Dao, vỗ nhẹ trấn an. Ninh Dao không hiểu an tâm rất nhiều: "Vậy ngươi cẩn thận một chút." Cổ Trường Sinh cười nói: "Đùa thôi, ta là ai, ta là Cổ Trường Sinh mà!" Hồng Ly hừ nhẹ nói: "Đừng có mà xú thí, nếu như ngươi chết trong bóng tối, chúng ta ngay cả nhặt xác cho ngươi cũng không làm được." Cổ Trường Sinh liếc mắt: "Nói lời dễ nghe một chút đi." Bất quá trong bóng tối, cả hai đồng thời không nhìn thấy Cổ Trường Sinh lườm nguýt. Nhưng nghe được giọng điệu của Cổ Trường Sinh, hai người an tâm hơn nhiều. "Đi nhanh về nhanh." Ninh Dao nhẹ nhàng nói. Bất quá cũng không nhận được đáp lại. "Cổ Trường Sinh, ngươi đi rồi sao?" Ninh Dao có chút thấp thỏm hỏi. Nàng chỉ có thể dựa vào trí nhớ, đi vào bên cạnh Hồng Ly. Hai người đợi cùng một chỗ, ngược lại không có khẩn trương như vậy. Nhưng bốn phía đều không cảm nhận được, vẫn cứ cảm thấy nơm nớp, tựa hồ lúc nào cũng sẽ có quái vật từ trong bóng tối giết ra. Không biết, mới là đáng sợ nhất.
Cổ Trường Sinh cũng không hề rời đi, mà là nhắm mắt lại, đang cảm thụ bóng tối giữa trời đất. Một lát sau, Cổ Trường Sinh khẽ cười một tiếng. "Cổ Trường Sinh?" Hồng Ly lập tức lên tiếng nói. Cổ Trường Sinh khẽ ừ một tiếng. Ninh Dao cũng ngẩn ra: "Ngươi không phải đi rồi sao?" Ninh Dao có chút khẩn trương: "Cái này không phải giả chứ..." Trong bóng tối, không ai biết đó là cái gì. Cổ Trường Sinh nói khẽ: "Nhớ kỹ, không cần đi loạn, thành thành thật thật đợi ở chỗ cũ." Nói xong, mặc kệ Ninh Dao cùng Hồng Ly đang nghĩ gì. Chỉ thấy một vệt kim quang trong nháy mắt phóng lên tận trời. Như là trời đất mở ra một đường. Đó là Cổ Trường Sinh khống chế Thiên Kiếm phá tan bóng tối, rời khỏi Đông Hoang đạo châu! Tốc độ nhanh chóng, còn khoa trương hơn cả đài truyền tống đạo! Toàn bộ Đông Hoang đạo châu, hầu như đều nhìn thấy kim tuyến trên không của Thiên Kiếm Đạo Tông, trực tiếp lên tới cuối chân trời. Không ai biết nó thông đến nơi nào. Không có gì có thể làm người ta kinh ngạc hơn chuyện này. Trong bóng tối vô tận, mọi người đều mất đi cảm giác. Lại có một vệt kim quang như vậy, nối liền trời đất, chiếu sáng toàn bộ Đông Hoang đạo châu, dường như muốn xua tan bóng tối của cả Đông Hoang đạo châu. Mặc dù không xua tan được bóng tối, nhưng sự xuất hiện của vệt kim quang đó cũng mang đến cho mọi người một hy vọng không rõ. Cứ như thể thấy được ánh sáng trở lại bên trong tầm mắt của mọi người. Cổ Trường Sinh khống chế Thiên Kiếm, đi nhanh trong bóng tối. Nơi đi qua, kiếm quang màu vàng giống như dấu ấn của màu trời, dừng lại ở đó. Để lại một chút ánh sáng cho mỗi một tòa đạo châu. Cổ Trường Sinh giẫm trên Thiên Kiếm, hai tay chắp sau lưng, rất có phong thái tiên nhân. Lúc này Cổ Trường Sinh, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước lặng, lại không cà lơ phất phơ như bình thường.
Bóng tối giáng xuống. Hắn không hề có chút phỏng đoán. Dù sao cũng vô dụng. Tính lười nhác. Nhưng hắn liếc mắt đã có thể thấy, lần này bóng tối giáng xuống, là đã được lên kế hoạch trước. Chính là nhằm vào hắn. Không biết là do cái lão tiểu tử Cửu Vũ Đại Đế chuẩn bị từ trước, hay là 13 tòa cấm khu cổ xưa tự mình thủ đoạn đây? Nhìn từ tên chủ tể Tàn Điện Phần Nhật mà nói, có lẽ quả thực là có cấu kết với náo động bóng tối. Năm đó không phải cũng là thừa lúc hắn đang ngủ mà náo động bóng tối mới xuất hiện sao? Nếu như Táng Thiên Cựu Thổ lơ lửng trên chư thiên, lơ lửng trên đầu mọi người. Ai dám gây ra náo động bóng tối? Bây giờ ngược lại lại dũng khí mười phần. Không những tới mà còn đến một cách quang minh chính đại như vậy. "Thú vị..." Khóe miệng Cổ Trường Sinh hơi nhếch lên, ánh mắt lại vẫn bình tĩnh vô cùng. Lúc này. Thiên Kiếm đột nhiên dừng lại. Cổ Trường Sinh vẫn đứng ở đó, không hề chịu ảnh hưởng gì. Cổ Trường Sinh nhìn lướt qua. Nơi này đã là địa điểm trung tâm của 3000 đạo châu, Trung Thổ Thần Châu. Cổ Trường Sinh nhân tiện ngồi xếp bằng ở trên Thiên Kiếm, chậm rãi nhắm mắt lại, cũng không nói chuyện, cũng không ra tay. Lẳng lặng chờ đợi.
Mà tại Quỷ thành bên trong. Hồn Trủng Chủ Tể, người đang phụ trách thu thập vong hồn, đột nhiên nhíu mày, sau đó nhìn về phía Quỷ Thành Chi Chủ Vân Tố Tố, nói: "Huyền Hoàng Giới nhân gian có náo động bóng tối, ngươi không đi giúp tôn thượng sao?" Vân Tố Tố ngồi trên vương tọa thanh đồng của mình, một tay nâng gương mặt xinh đẹp, một tay nhẹ vuốt con hổ vải trong ngực, lạnh lùng nói: "Khôi thủ chưa từng gọi ta, ta đương nhiên sẽ không đến." Hồn Trủng Chủ Tể bĩu môi, đám người Táng Thiên nhất mạch này quả thật thần bí. Kẻ như vậy sao lại gia nhập Táng Thiên nhất mạch được? Kỳ quái. Bất quá, mấy tên gia hỏa cấm khu cổ xưa kia, thật sự đến gây phiền phức cho tôn thượng sao? Lá gan thật là mập! Hồn Trủng Chủ Tể nhếch miệng cười thầm. Có trò hay để xem rồi...! Còn tốt hắn nghe lời, sớm đã dọn nhà rồi, nếu không thì không biết sẽ bị đánh thành cái dạng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận