Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 254: Ta mạnh mắc mớ gì tới ngươi đây?

Chương 254: Ta mạnh mắc mớ gì tới ngươi đây?
Thái Hoang Đế tử đã sớm nghẹn thở ra một hơi. Từ khi tiến vào Phần Nhật tàn điện này, hắn liền vô cùng không thuận lợi. Phá vỡ đại môn thần hỏa thế giới thất bại coi như xong, đánh với một tiểu binh của Phần Nhật Điện mà suýt chút nữa không đánh lại, vẫn là công tử ra tay giúp hắn mở được gông xiềng mới trấn áp được đối phương. Sau đó lại bị chúa tể Phần Nhật tàn điện dọa cho phát sợ. Những chuyện này coi như xong. Từ Phần Nhật Điện trở lại nơi này, thế mà hắn lại bị đám thần hỏa này đốt cho một trận. Thật sự là quá xui xẻo. Vốn dĩ đã tức sôi ruột, Hứa Tử Lương còn tới khiêu khích? Hứa Tử Lương thì coi như xong đi. Dù sao cũng là người của Âm Sơn Hứa gia. Còn ngươi, một cái thiên Nhân cảnh nho nhỏ, thật cảm thấy mình có thực lực chém Thánh, liền có thể cùng bản tọa chống lại sao?! Buồn cười!
Thái Hoang Đế tử như bay ra khỏi nòng súng đạn pháo, trong nháy mắt lao ra giết tới!
Sở Thiên Thu con ngươi đột nhiên co rụt lại, chợt mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, bức ra một đạo tinh huyết.
"Đốt!"
Sở Thiên Thu khẽ quát một tiếng.
Oanh!
Trong chớp mắt, Sở Thiên Thu trực tiếp hóa thành một đám lửa hừng hực, trong nháy mắt dung nhập vào thế giới thần hỏa, biến mất khỏi phạm vi công kích của Thái Hoang Đế tử.
"Hỏa độn?"
Thái Hoang Đế tử thấy vậy, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Độn thuật.
Đây là một loại thủ đoạn để chạy trốn. Đương nhiên, nếu vận dụng tốt cũng có thể dùng để phục kích, tập sát các kiểu.
Một bên khác.
Hứa Tử Lương thấy Sở Thiên Thu hoàn toàn không phải là đối thủ của Thái Hoang Đế tử, không khỏi nhíu mày, chậm rãi nói: "Xem ra vẫn phải dựa vào chính mình."
Hứa Tử Lương không để ý đến Thái Hoang Đế tử, mà là đem ánh mắt rơi trên người Cổ Trường Sinh, cất giọng nói: "Nếu ngươi đối với Âm Sơn Hứa gia ta hiểu rất rõ, vậy cũng phải biết, thủ đoạn của Âm Sơn Hứa gia ta có rất nhiều, bản công tử cũng không muốn đem những thủ đoạn này dùng lên người ngươi, chi bằng chúng ta đều lùi một bước, mỗi người thu lấy một nửa thần hỏa thì sao?"
Cổ Trường Sinh sờ lên cằm, một mặt kỳ quái nhìn Hứa Tử Lương, nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm sao tự tin như vậy, ta rất hiếu kỳ."
Hứa Tử Lương cười nhạt một tiếng: "Vậy ngươi đừng quản, ngươi chỉ cần trả lời có đáp ứng hay không."
Cổ Trường Sinh lắc đầu nói: "Vậy khẳng định là không có khả năng, những thần hỏa này đều thuộc về tỷ tỷ Diêu Hi."
Diêu Hi ngạc nhiên, thật hay giả.
Hứa Tử Lương thu lại ý cười, âm thanh lạnh lùng nói: "Vậy thì không có gì để nói sao?"
Oanh!
Nhưng mà khi Hứa Tử Lương vừa dứt lời, toàn bộ thế giới thần hỏa đều đang không ngừng rung chuyển, nhiều đám thần hỏa tụ tập lại, hình thành một cơn bão lửa kinh khủng.
Tại trung tâm bão lửa, Sở Thiên Thu lần nữa hiện thân, hắn quan sát mấy người đang đứng trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói: "Đạo hữu có hơi không tuân thủ quy củ a, không phải chúng ta liên thủ sao, ngươi lại làm như vậy?"
Thái Hoang Đế tử ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Thu, nhếch miệng nói: "Chỉ được có chút năng lực thế thôi sao?"
Hứa Tử Lương cũng có chút ngoài ý muốn, ngược lại là không nghĩ tới cái tên Sở Thiên Thu này còn có chút vốn liếng, hắn giơ tay lên nói: "Nếu ngươi không có việc gì, vậy thì chúng ta mỗi người một nửa."
Sở Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng đồng ý.
Trên thực tế, hắn cũng hiểu rõ, những lời hứa hẹn này đều chỉ là nói suông mà thôi. Tạm thời liên thủ cũng chỉ là tạm thời liên thủ. Một khi địch nhân bị giải quyết xong, bọn hắn cũng sẽ trở thành địch nhân!
Ánh mắt của Sở Thiên Thu rơi trên người Thái Hoang Đế tử, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng phách lối, vừa rồi không phải là toàn bộ thực lực của ta, bây giờ liền cho ngươi biết sự lợi hại của ta!"
Ầm ầm
Vô tận liệt hỏa đang hội tụ.
Hứa Tử Lương cũng không có nhàn rỗi, nếu bàn không ổn, vậy thì đánh!
Hứa Tử Lương nhìn Cổ Trường Sinh cùng Diêu Hi, khí tức trên thân không ngừng bộc phát làm cho không gian bốn phía đều trở nên vặn vẹo không chịu nổi.
"Các ngươi là cùng tiến lên, hay là từng bước từng bước đến?"
Hứa Tử Lương mười phần tự tin.
Diêu Hi ôm Trường Sinh Đỉnh Lô, gương mặt xinh đẹp hơi trắng bệch. Đánh nhau nàng thật không thông thạo a. Nàng chỉ biết luyện đan thôi! Không khỏi, Diêu Hi nhìn về phía Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh thấy thế, không khỏi liếc mắt, tức giận nói: "Không phải chứ, ta mới 11 tuổi, ngươi còn muốn ta bảo vệ ngươi?"
Diêu Hi tiếng như muỗi kêu: "...Thế nhưng là ngươi rất mạnh mà."
Nàng thế nhưng là đã tận mắt chứng kiến Cổ Trường Sinh trấn áp những Trấn Ma Sứ kia với thủ đoạn kinh khủng, suy đoán rằng đối phó Hứa Tử Lương này cũng không phải là chuyện khó. Cũng không thể thật sự để cho nàng, một Luyện Đan Sư ra tay chứ? Có điều, câu nói tiếp theo của Cổ Trường Sinh khiến nàng nghẹn lời.
Cổ Trường Sinh trừng mắt nhìn: "Ta mạnh mắc mớ gì tới ngươi."
Tốt, quá có đạo lý.
Căn bản là không thể phản bác.
Diêu Hi bất đắc dĩ thở dài.
"Các ngươi có phải hay không thật sự không coi bản công tử ra gì?"
Ngay lúc hai người nói chuyện, Hứa Tử Lương đã ra tay! Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện, hoàn toàn không hề để hắn vào trong mắt! Đã như vậy, thì đừng trách hắn! Lạt thủ tồi hoa, hắn thích nhất!
Hắc!
Hứa Tử Lương cười tà mị một tiếng.
Một bàn tay to lớn kinh khủng nhô ra, muốn trực tiếp tóm lấy Diêu Hi bóp chết!
Diêu Hi thần sắc lập tức ngưng trọng lên, vận chuyển công pháp, điều động chân khí, một cái thần thông vung ra. Có điều, trong chớp mắt liền bị bàn tay to kia đánh nát! Chênh lệch quá lớn!
"Không phải đã nhắc nhở ngươi rồi sao, dùng Trường Sinh Đỉnh Lô, đồ ngốc."
Cổ Trường Sinh nhịn không được đưa tay lên trán.
Gia hỏa này, làm sao mà còn ngốc hơn trước kia nữa vậy.
Diêu Hi nghe vậy, nhìn về phía Trường Sinh Đỉnh Lô trong ngực. Sau một chút do dự, nàng chọn tin tưởng Cổ Trường Sinh, trực tiếp đem Trường Sinh Đỉnh Lô cầm lên, hung hăng ném ra!
Oanh!
Sau một khắc.
Bàn tay lớn kinh khủng trong nháy mắt bị Trường Sinh Đỉnh Lô hấp thu, Trường Sinh Đỉnh Lô trên không trung xoay tròn một phen, rồi lại trở về trong tay Diêu Hi.
"Sao có thể? !"
Hứa Tử Lương giật nảy mình.
Diêu Hi cũng ngây người, kinh hỉ vạn phần, Trường Sinh Đỉnh Lô này thế mà lại có tác dụng kỳ diệu như vậy?
Cổ Trường Sinh thở dài nói: "Ngươi thu nó lại làm gì, đập hắn đi chứ!"
Diêu Hi có chút ủy khuất: "Thật xin lỗi, ta không ngờ."
Vừa rồi rõ ràng là một thời cơ tốt nhất để ra tay, chỉ tiếc Diêu Hi đã không nắm bắt. Khi Hứa Tử Lương giật mình thì chính Diêu Hi cũng giật mình.
Cổ Trường Sinh cất giọng nói: "Cho ta hung hăng đập hắn, đập chết hắn!"
Diêu Hi ôm Trường Sinh Đỉnh Lô, ánh mắt kiên định: "Được!"
Nàng không phải là một Tiểu Bạch mới bắt đầu tu luyện, nàng biết rõ sự tàn khốc của giới tu hành. Ngươi không chết thì chính ta vong. Không cho phép có nửa điểm sai lầm!
Sau đó, Diêu Hi phải nghiêm túc rồi!
Hứa Tử Lương thấy vậy, ánh mắt có chút ngưng trọng. Không thể kéo dài được nữa.
Một bên khác, Sở Thiên Thu tuy đã bộc phát hết sức, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Thái Hoang Đế tử, giờ phút này đang bị Thái Hoang Đế tử đuổi theo mà đánh! Nhất định phải nhanh chóng giải quyết!
Nghĩ đến đây, Hứa Tử Lương xòe bàn tay ra, tại lòng bàn tay, đột nhiên hiện lên một sợi quang mang xanh biếc, đó là lực lượng của Âm Minh Chùy đang nhấp nháy.
"Liền để cho các ngươi lĩnh giáo một chút lực lượng của chùy giết Đại Đế đi!"
Hứa Tử Lương thầm nói nhỏ trong lòng, đột nhiên vung tay lên!
Ông
Sau một khắc.
Âm Minh Chùy trong nháy mắt bay về phía Cổ Trường Sinh cùng Diêu Hi.
Trong chớp mắt, Âm Minh Chùy hóa thành một chiếc chùy khổng lồ che khuất bầu trời, muốn trực tiếp nghiền nát hai người dưới chùy!
"Ừm?"
Thái Hoang Đế tử đang truy sát Sở Thiên Thu, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng có chút kinh hãi.
Diêu Hi ánh mắt kiên nghị, vẫn như cũ chọn tin tưởng Cổ Trường Sinh, đột nhiên ném Trường Sinh Đỉnh Lô ra!
Oanh
Trường Sinh Đỉnh Lô bay ra, đón lấy Âm Minh Chùy.
Chiếc Âm Minh Chùy khổng lồ che khuất cả bầu trời, mà ngược lại, Trường Sinh Đỉnh Lô lại quá nhỏ bé.
Ngay khi cả hai chạm vào nhau, Âm Minh Chùy trực tiếp bị Trường Sinh Đỉnh Lô hút vào trong lò!
Bạn cần đăng nhập để bình luận