Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 738: Ta muốn đổi một cái cách chơi

"Chương 738: Ta muốn đổi một cái cách chơi"
"Dài, Trường Sinh Đế Tôn!"
Nhìn thấy Cổ Trường Sinh thình lình xuất hiện, đồng thời đem chính mình hoàn toàn dừng lại tại chỗ cũ, Hắc Ám Vương Tôn lập tức có chút lắp bắp.
Trong khoảnh khắc này, hắn cảm giác mình bị Cửu Vũ Đại Đế lừa gạt rồi.
Chẳng phải đã nói Trường Sinh Đế Tôn thích nhất loại tình tiết này sao?
Chơi đểu hắn sao!"
"Trả lời vấn đề của ta."
Cổ Trường Sinh lên tiếng.
Hắc Ám Vương Tôn thấy tình thế không ổn, lập tức nói: "Trường Sinh Đế Tôn bớt giận, tại hạ cũng là bị Cửu Vũ Đại Đế mê hoặc."
Cổ Trường Sinh nhíu mày nói: "Cho nên Cửu Vũ Đại Đế bảo ngươi ăn cức, ngươi khẳng định cũng ăn."
Hắc Ám Vương Tôn không biết phải đáp lại như thế nào.
Nhưng sâu trong nội tâm, lại dâng lên sự căm hận tột độ đối với Cửu Vũ Đại Đế.
Tên kia quả nhiên không có ý tốt, chắc chắn là mượn tay hắn để thăm dò Trường Sinh Đế Tôn!
Kết quả thăm dò ra kết quả như vậy.
Cổ Trường Sinh nhìn Hắc Ám Vương Tôn, thản nhiên nói: "Ta quả thực là thích một chút việc vui, nhưng ta thật sự rất phản cảm những kẻ ngu xuẩn không có đầu óc như ngươi."
"Cho nên để báo đáp ngươi, ta quyết định cho ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này."
Theo lời Cổ Trường Sinh vừa dứt, Hắc Ám Vương Tôn trong nháy mắt hóa thành tro bụi, thậm chí ngay cả một câu cũng không kịp nói.
Thanh Hàn kiếm tự động bay trở về cổ tay Thiên Mệnh Đại Đế.
Thiên Mệnh Đại Đế lại không để ý tới nó, mà nhìn về phía Cổ Trường Sinh, trong đôi mắt đẹp ánh lên một tia khác lạ.
Quả nhiên, Cổ Trường Sinh không lừa nàng.
Hắn thật sự đã xuất hiện vào thời khắc nguy cấp.
"Công tử..."
Hứa Tử Tình nhìn Cổ Trường Sinh, do dự một chút rồi nói: "Lão tổ mất rồi."
Cổ Trường Sinh sờ lên mi tâm của mình, khẽ nói: "Cả đời hắn đã phạm quá nhiều sai lầm, mượn cơ hội này luân hồi chuyển thế lần nữa, cũng có thể xem như một cơ duyên."
Hứa Tử Tình nghe vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nàng rất không thích lão tổ nhà mình, nhưng bất kể thế nào, đó cũng vẫn là lão tổ, chỉ cần chưa hoàn toàn mất đi thì vẫn tốt hơn.
"Đa tạ công tử."
Hứa Tử Tình cúi người thi lễ nói.
Cổ Trường Sinh đánh giá một lượt Hứa Tử Tình, nhếch mép cười nói: "Tử Tình tỷ tỷ dạo này phát triển không tệ nha."
Gương mặt xinh đẹp của Hứa Tử Tình ửng đỏ.
Thiên Mệnh Đại Đế khẽ hắng giọng hai tiếng.
Cổ Trường Sinh thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Hắn cố ý che phủ kín thiên lộ, chính là vì chuyên tâm phong tỏa ký ức, áp chế trạng thái mất kiểm soát của mình.
Kết quả lại thành ra tốt.
Bị Cửu Vũ Đại Đế này tìm được sơ hở.
Thật không hổ là lão tiểu tử do hắn tự chọn mà ra!"
"Đi!"
Cổ Trường Sinh bỏ lại hai chữ, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Đến không bóng dáng đi không dấu vết.
Để lại Hứa Tử Tình và Thiên Mệnh Đại Đế hai mặt nhìn nhau.
Hình như căn bản không cần các nàng làm gì cả.
Đây chính là cảm giác làm bình hoa sao?
Cũng không phải là không thể được nha.
Mà cùng lúc đó.
Cửu Vũ Đế Cung.
Hắc Ám Vương Tôn vẫn chưa rời đi.
Hắn định chờ phân thân ra kết quả.
Mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Nhưng chẳng được bao lâu.
Hắc Ám Vương Tôn đột nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Cửu Vũ Đại Đế, gầm nhẹ: "Cửu Vũ Đại Đế, ngươi lừa gạt bản tọa? !"
Vừa nói, hắc ám khí tức trên người Hắc Ám Vương Tôn không ngừng cuồn cuộn, càng tỏa ra kinh khủng, dường như muốn bao phủ cả tòa Cửu Vũ Đế Cung trong bóng đêm.
Cửu Vũ Đại Đế lại không để ý, mà nhướng mày, khẽ thở dài: "Con đường này quả nhiên không thể đi được sao..."
"Ngươi đã sớm biết sẽ thất bại? !"
Hắc Ám Vương Tôn giận dữ tới cực điểm.
Cửu Vũ Đại Đế ngước mắt nhìn Hắc Ám Vương Tôn, thản nhiên nói: "Bản thân việc này đã tồn tại nguy cơ rất lớn, dù sao ngươi cũng là một trong những người đứng đầu Hắc Ám Chi Địa, chẳng lẽ đến chút nguy cơ này cũng không nhận ra sao?"
"Cờ bạc, vốn có thắng có thua, đáng tiếc vận khí của ngươi không tốt, thua mà thôi."
Nghe những lời nhẹ như gió thoảng mây bay này của Cửu Vũ Đại Đế.
Hắc Ám Vương Tôn giận đến bật cười: "Mà thôi? !"
"Ngươi có biết hay không, Trường Sinh Đế Tôn đã nổi giận!"
Ầm ầm!
Vừa nói, hắc ám khí tức trên người Hắc Ám Vương Tôn càng thêm hung hăng, dường như muốn trấn áp tất cả!
Cửu Vũ Đại Đế bình tĩnh nhìn Hắc Ám Vương Tôn: "Vậy thì không ngoài dự đoán, ngươi phải chết..."
"Ừm?"
Hắc Ám Vương Tôn đầu tiên là ngây người, sau đó sắc mặt kinh hãi: "Đáng chết!"
Hắn phát hiện tay chân mình, đang nhanh chóng biến mất!
Tựa như có một luồng sức mạnh thần bí, muốn xóa sổ hắn!
Trường Sinh Đế Tôn đã ra tay với hắn rồi sao!?
Hắc Ám Vương Tôn vừa kinh vừa sợ: "Bản tọa không cam tâm!"
Cửu Vũ Đại Đế thu hồi tầm mắt, chậm rãi uống một ngụm trà, khẽ nói: "Trong năm tháng dài dằng dặc, kẻ không cam lòng nhiều vô kể."
Hắc Ám Vương Tôn muốn rách cả mí mắt, gắt gao trừng mắt nhìn Cửu Vũ Đại Đế: "Bản tọa sẽ chết, ngươi cũng đừng hòng khá hơn!"
Oanh!
Ngay sau đó, Hắc Ám Vương Tôn điều khiển hắc ám đầy trời, xông về phía Cửu Vũ Đại Đế.
Cửu Vũ Đại Đế nhẹ nhàng phất tay áo.
Ầm Trong nháy mắt, Hắc Ám Vương Tôn đang không ngừng bị tiêu diệt, tựa như một làn khói bụi, bị chậm rãi phủi sạch.
Bóng tối như thủy triều rút đi.
Cửu Vũ Đại Đế lại không quá thất vọng.
Con đường này thật sự rất khó.
Chỉ là nghĩ đến trạng thái của Trường Sinh Đế Tôn không thích hợp, cho nên mới thử một chút thôi, nếu thất bại rồi thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Oanh!
Nhưng mà ngay sau đó.
Cả người Cửu Vũ Đại Đế đột nhiên ngả về phía trước, đầu tại chỗ đập nát bàn trà.
Cửu Vũ Đại Đế hoàn toàn không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Cổ Trường Sinh thình lình xuất hiện, một chân giẫm lên đầu Cửu Vũ Đại Đế, mũi chân dùng sức ép vào đầu Cửu Vũ Đại Đế, nhìn xuống hắn, thản nhiên nói: "Ngươi càng ngày càng làm ta thất vọng, ngươi nói xem, có phải ta nên thu hồi sợi vĩnh sinh lực lượng đó không?"
Cửu Vũ Đại Đế bị Cổ Trường Sinh giẫm trên mặt đất, mặt tiếp xúc thân mật với những mảnh vỡ của bàn trà, mặt mũi tràn đầy máu tươi.
Nhưng lần này, Cửu Vũ Đại Đế không hề sợ hãi, cũng không hề e ngại, mà một vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Chỉ là một lần thử thôi, nếu Trường Sinh Đế Tôn không đồng ý, thì bản đế sau này không làm thử nữa là được."
Oanh!
Ngay sau đó.
Cổ Trường Sinh một cước đá văng Cửu Vũ Đại Đế, Cửu Vũ Đại Đế bay loạn trên mặt đất, đâm vào cung điện Cửu Vũ Đế Cung làm Cửu Vũ Đế Cung chấn động không thôi.
"Để ngươi học cách bày bố thủ đoạn vạn cổ, ngươi toàn dùng thủ đoạn tiểu nhân nông cạn, ngươi đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta sao?"
Cổ Trường Sinh quay người ngồi xuống vị trí Cửu Vũ Đại Đế vừa ngồi, thờ ơ nhìn Cửu Vũ Đại Đế nằm dưới đất.
Cửu Vũ Đại Đế giờ phút này mặt đầy máu tươi, thân thể cũng bị đụng dập xương.
Mạnh như Cửu Vũ Đại Đế, khi đứng trước Cổ Trường Sinh sau khi giải trừ phong ấn, vẫn lộ ra yếu đuối không chịu nổi một đòn.
Cửu Vũ Đại Đế có chút chật vật đứng dậy, không để ý đến máu đen trên mặt, nhếch miệng cười: "Sao ngươi biết ta chỉ dùng thủ đoạn tiểu nhân nông cạn? Chẳng phải là còn chưa đến lúc thôi sao?"
Cổ Trường Sinh nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng: "Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."
Cửu Vũ Đại Đế cười nói: "Hiểu rồi."
Cổ Trường Sinh thu hồi tầm mắt, quét về phía bầu trời xanh, thu hết mọi biến cố ở Huyền Hoàng thiên vào trong mắt, thản nhiên nói: "Ta muốn đổi một cách chơi."
Cửu Vũ Đại Đế thu lại ý cười, nhíu mày nói: "Cái gì?"
Cổ Trường Sinh lộ ra một nụ cười: "Mấy người ở Huyền Lôi thiên kia, là do Lý Phàm Nhân phái tới, ngươi đi thu thập bọn chúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận