Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 507: Đây không phải là tốt hơn? Toàn bộ làm thịt

"Chương 507: Thế chẳng phải tốt hơn sao? Làm t·h·ị·t tất cả!
"Tiểu tử, ngươi đừng không tin." Lão Mộ nhìn Đông Phương Đế Quân, đưa tay chỉ một cái.
Những sợi dây thừng rượu làm bằng nước mà lão vừa trói Đông Phương Đế Quân trong nháy mắt tan ra, hóa thành từng giọt nước lơ lửng trước mặt lão. Các giọt nước lớn nhỏ không đều.
"Nhìn kỹ đây." Lão Mộ khẽ quát, rồi cong ngón tay búng vào một giọt nhỏ nhất.
Vút!
Ngay sau đó, giọt nước hóa thành một đạo kiếm khí kinh khủng, xé gió lao đi. Kình phong đáng sợ quét sạch khiến không gian trong phủ của Đông Phương Đế Quân chấn động không ngừng.
Do vừa rồi Đông Phương Đế Quân mở miệng nói chuyện, bị Cổ Trường Sinh cố ý che giấu, những người khác không biết họ đã nói gì. Mọi người vốn rất lo lắng cho Đông Phương Đế Quân, thấy lão già Mộ cởi trói cho Đông Phương Đế Quân thì nghĩ rằng chuyện đã kết thúc, ai ngờ lão Mộ đột ngột ra tay, những t·h·ủ đ·o·ạ·n đáng sợ khiến người ta kinh hãi.
Tông Thiên Hùng, người đã sớm chạy ra khỏi phủ cũng bị cảnh tượng đó làm cho r·u·ng động. Sức mạnh thật kinh khủng!
Không chỉ bọn họ, mà ngay cả Đông Phương Đế Quân cũng biến sắc mặt. Hắn cảm nh·ậ·n được luồng k·i·ế·m khí kinh khủng mà người khác không thể cảm nhận được! Đó là...Thiên Kiếm Quyết! Lão tiền bối này, vậy mà thật sự là người của Trần Luyện sư tổ nhất mạch!?
"Kiếm đạo, duy k·h·o·ái bất p·h·á!" Lão Mộ thấy Đông Phương Đế Quân quá đỗi kinh hãi, không khỏi nhếch mép cười: "Cho ngươi xem thế nào là Thiên Kiếm Quyết thật sự."
Nói rồi, lão Mộ đưa tay khẽ chạm vào từng giọt nước. Mỗi khi chạm vào một giọt, giọt nước đó liền hóa thành vô số kiếm khí bắn ra tức khắc.
Một giọt. Hai giọt. Ba giọt...
Hơn ngàn giọt nước lần lượt bay ra, nối thành chuỗi, rồi nhanh chóng hợp vào giọt nước phía trước.
Ngay khi những giọt nước này hoàn toàn hòa làm một.
Vút!
Ở nơi xa tít chân trời, Đông Phương Đế Quân nhìn thấy màn trời trực tiếp bị xé toạc, mặt đất bị cày xới thành một vực sâu thăm thẳm không thấy đáy. Trong không gian hỗn độn là một vết nứt kỳ dị, nhìn từ phía Đông Phương Đế Quân trông giống như vùng không gian đó bị xoắn nát hoàn toàn, vô số luồng không gian hỗn loạn đổ ập ra! Một k·i·ế·m này như muốn xé rách hoàn toàn cả vùng thế giới kia!
May mắn thay, hướng đi của nhát k·i·ế·m đó không gây tổn hại đến bất cứ ai. Nếu không, e là toàn bộ Đế Đình chủ thể sẽ bị nhát kiếm này quét sạch không còn! Nhưng hướng k·i·ế·m lại hướng ra nơi xa. Chính là hướng về phía Minh Phủ!
Không biết một k·i·ế·m kia có đến được Minh Phủ không. Nếu có, có khi Minh Phủ lại gây khó dễ cho Đế Đình.
Nhưng điều này không liên quan gì đến Đông Phương Đế Quân, hắn chỉ ước hiện giờ có người đến gây sự với Đế Đình thôi!
"Thiên Kiếm Quyết xưa nay không câu nệ ngoại vật, t·h·i·ê·n địa vạn vật đều có thể thành kiếm!" Lão Mộ hạ tay xuống, chậm rãi nói: "Một hạt bụi nhỏ, một ngọn cỏ non đều có thể t·r·ảm t·h·i·ê·n!"
"Lợi hại, lợi hại!" Cổ Trường Sinh vỗ tay tán thưởng.
Lão Mộ lập tức rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: "Tôn thượng, lão đầu tử không có ý làm loạn, lão đầu tử chỉ cho tiểu tử Đông Phương Chính này xem thế nào là Thiên Kiếm Quyết, để hắn biết chúng ta không có nói dối!"
Cổ Trường Sinh cười nói: "Cho nên ta mới khen ngươi lợi hại mà."
Lão Mộ cẩn trọng hỏi: "Thật hay giả vậy?"
Nụ cười của Cổ Trường Sinh vụt tắt: "Ngươi nghĩ sao?"
Lão Mộ gãi đầu cười gượng. Nói về Thiên Kiếm Quyết trước mặt tôn thượng đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi. Nhưng có chiêu này của lão Mộ, Đông Phương Đế Quân trong lòng đã nắm chắc. Hai vị tiền bối này chính là người của mình! Qua ngần ấy năm dài, cuối cùng hắn cũng gặp được người nhà mình!
Nhất thời, Đông Phương Đế Quân không khỏi cảm thán.
"Tổ sư, tổ sư bá!" Đông Phương Đế Quân chỉnh lại y phục, cung kính cúi đầu với Cổ Trường Sinh và lão Mộ.
Tình huống này khiến Tông Thiên Hùng, Chung Tử Kiện và những người khác không khỏi kinh ngạc. Lẽ nào hai người này thật sự là tiền bối của Đế Quân!?
"Đứng lên đi." Cổ Trường Sinh tùy ý nói.
Đông Phương Đế Quân bái ba bái rồi mới đứng lên.
Điều này làm Phong Vân Chân Quân, người đi theo sau lưng Cổ Trường Sinh, cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng. Mình có phải đang nằm mơ không vậy? Chạy đến hạ giới lượn một vòng, kết quả lại quen biết tổ sư của Đông Phương Đế Quân?! Móa! Phong Vân Chân Quân thực sự cảm thấy mọi thứ quá không chân thực.
"Vị này là...?" Lúc này Đông Phương Đế Quân mới có thời gian quan sát Phong Vân Chân Quân, hơi nghi hoặc một chút.
Phong Vân Chân Quân vội vàng nói: "Thuộc hạ Phong Vân Chân Quân, bái kiến Đông Phương Đế Quân!"
Cổ Trường Sinh tùy ý nói: "Tiểu tử này là chân quân của Đế Đình, chỉ là nghèo đến nỗi tài nguyên tu luyện cũng bị mất sạch."
Đông Phương Đế Quân nghe vậy liền thở dài: "Từ sau khi Thiên Đình tan rã, nội bộ Đế Đình hỗn loạn, phần lớn Đế Quân chỉ lo cho khu đất của mình, càng nhiều tiên nhân của Đế Đình đều bị buộc đến không có biện p·h·áp."
Điểm này Đông Phương Đế Quân đã sớm biết, nhưng hắn cũng bất lực. Từ khi bị ép gia nhập Đế Đình, hắn luôn bị giám thị, không làm được gì cả. Hắn từng có ý định rời khỏi Đế Đình, nhưng đều bị từ 5 vị Đế Quân trở lên cùng nhau chặn lại. Hắn muốn tạo nên một cuộc thay đổi trong nội bộ Đế Đình, nhưng lại gặp phải lực cản từ khắp nơi. Hắn chỉ có thể bảo vệ Đông Phương Đế Quân phủ của mình.
Phong Vân Chân Quân nghe vậy không khỏi im lặng. Tình trạng này đúng là vậy ở các phủ Đế Quân khác. Theo lý mà nói, tiên nhân Đế Đình chỉ cần có chức tước thì sẽ có bổng lộc tương ứng. Phong Vân Chân Quân mang danh chân quân lẽ ra cũng có bổng lộc, nhưng đã rất lâu rồi hắn không nhận được. Không có cách, chỉ có thể âm thầm xuống hạ giới kiếm ăn. Có lẽ vì cửa Đế Đình bị c·hém đ·ứt nên hắn chỉ có thể phân thân xuống hạ giới, bản thể không thể hạ giới. Hai lần bản thể hắn xuống hạ giới đều do bị Cổ Trường Sinh bắt mà thôi. Nếu chỉ dựa vào mình, hắn không thể làm được.
"Đế Đình được lập ra vốn để giải quyết những việc mà Thiên Đình không tiện ra mặt giải quyết." Cổ Trường Sinh lười biếng nói: "Như hiện tại, Đình tan rã, Đế Đình không còn ràng buộc nên làm ra loại chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng... Đế Đình như vậy thật sự không có gì đáng để tồn tại."
Lời vừa nói ra, Đông Phương Đế Quân lập tức chấn động. "Tổ sư chẳng lẽ định trực tiếp quét sạch Đế Đình sao?"
Đông Phương Đế Quân không khỏi k·í·c·h đ·ộ·n·g.
Cổ Trường Sinh tức giận nói: "Hỏi ngươi từ ai bắt đầu giết ngươi cũng không nói, vậy chỉ đành phải tận diệt thôi."
Đông Phương Đế Quân không khỏi x·ấ·u hổ, nhẹ giọng nói: "Bây giờ Đế Đình đang họp, nếu hiện tại tiến đến là thời cơ tốt, chỉ có điều..." Đông Phương Đế Quân ngập ngừng, thần sắc trở nên ngưng trọng: "Ta nghi ngờ kẻ bí ẩn năm đó đ·á·nh g·iết Thần Nhãn Đế Quân có khả năng cũng đang ở Đế Đình."
"Vậy chẳng phải tốt hơn sao? Làm t·h·ị·t hết cả." Cổ Trường Sinh lười biếng nói.
Đông Phương Đế Quân nhìn Cổ Trường Sinh, lại nhìn lão Mộ, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tốt!"
Sau đó, Đông Phương Đế Quân quay người hạ lệnh cho Tông Thiên Hùng và những người khác trong phủ Đế Quân: "Bảo vệ phủ Đế Quân thật tốt, bản quân muốn theo tổ sư đến Chư Tiên điện của Đế Đình."
"Tuân lệnh Đế Quân!" Tông Thiên Hùng, Chung Tử Kiện và những người khác nhao nhao lĩnh mệnh.
"Ta đây..." Phong Vân Chân Quân có chút căng thẳng nói.
Cổ Trường Sinh cười nói: "Ngươi muốn xem kịch không?"
Phong Vân Chân Quân ban đầu muốn nói không muốn, nhưng tiền bối đã hỏi vậy rồi.
"Muốn!" Phong Vân Chân Quân lớn tiếng nói. Đây có lẽ là ngày mình sửa mệnh, phải nắm chắc lấy!
"
Bạn cần đăng nhập để bình luận