Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 268: Ngươi muốn cho ta làm ấm giường a?

Chương 268: Ngươi muốn ta sưởi ấm giường à?
Chín đầu sư tử đành phải quay người rời đi. Đi được một quãng khá xa, cả 8 cái đầu sư tử trên người hắn đều lộ ra vẻ phẫn nộ.
"Lão già này, ta vừa mới rõ ràng thấy hắn thả người đi vào, dựa vào cái gì ta đến mua thì lại không bán?! "
"Thật sự là quá đáng!"
Lẩm bẩm một hồi, chín đầu sư tử rũ đầu, than thở rời đi.
Hắn đã vào cái Quỷ thành này quá lâu rồi. Trước kia hắn rất khó khăn mới nhận được sự đồng ý của phụ thân, có thể thông qua cửa hàng kia để mua hồn đan, sau đó bế quan mấy trăm năm, là có cơ hội thoát khỏi Quỷ thành, trở lại Yêu Giới.
Kết quả ngược lại hay, hắn đã đợi 900 năm, đi đến cửa hàng kia vô số lần, cũng không thể mua được hồn đan.
Thật là quá đáng.
Nhưng hắn cũng biết, chủ nhân cửa hàng kia là một trong vài nhân vật cực kỳ đáng sợ trong Quỷ thành, người đời gọi là Sơn Quỷ đao. Hồn đan do nơi đó cung cấp, có danh tiếng khó tưởng tượng nổi ở các Quỷ thành lớn. Không thì cũng không đến nỗi hắn phải đợi 900 năm mà ngay cả một viên hồn đan cũng không mua được.
Chín đầu sư tử không biết, khi hắn vừa đi, ở cuối một con hẻm nhỏ nào đó, có một đôi mắt dõi theo hắn. Đợi đến khi chín đầu sư tử đi xa, đôi mắt ấy mới từ cuối ngõ hẻm bước ra.
Đó là một nữ tử áo đen vừa đến cửa hàng kia. Nàng đội mũ rộng vành, mép mũ khâu một lớp màn che đen mờ, không nhìn rõ mặt. Nàng nhìn chín đầu sư tử rời đi, có chút nghi hoặc.
"Con của Sư Hoàng cũng không mua được hồn đan sao?"
Xem ra nàng muốn có được hồn đan, hơi khó khăn. Nhưng mà đám người kia...
Nữ tử áo đen nghĩ đến nhóm ba người vừa nãy, trực tiếp đi vào trong cửa hàng của Sơn Quỷ đao. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy có thể chờ đợi. Chờ mấy người kia xuất hiện rồi xem có thể mua ít hồn đan từ tay bọn họ không. Mấy người kia nếu có thể vào cửa hàng, chắc chắn là có được hồn đan.
Mà giờ phút này. Tại hậu viện của cửa hàng Sơn Quỷ đao.
"Cái này luyện thế nào?"
Diêu Hi nhìn Cổ Trường Sinh chụp lấy những sợi không thể diễn tả được kia, khóe miệng giật giật.
Sau khi Cổ Trường Sinh đưa các nàng đến đây, liền bắt lấy mấy thứ lơ lửng trên không, rồi trong tay xuất hiện mấy sợi quỷ vụ đen sì, không ngừng vặn vẹo giãy giụa, trông rất đáng sợ. Kết quả Cổ Trường Sinh nói với nàng rằng, đây là đồ tốt để luyện đan, bảo nàng học luyện.
Điều này khiến Diêu Hi khó xử. Diêu Hi tự nhận ở Thần Nguyên Đan Tông đã hoàn toàn nắm vững các loại kỹ thuật luyện đan, ngày thường cũng từng luyện qua rất nhiều đan dược cổ quái kỳ lạ. Ví dụ như phối hợp Âm Dương Nghịch Mệnh Thuật để luyện âm dương nghịch mệnh đan, cần phải giao hợp nam nữ rồi dung hợp dịch thể để luyện.
Nhưng thực sự chưa từng luyện loại đồ chơi này.
"Cảnh giới cao nhất của Luyện Đan sư, thật ra cũng giống với luyện khí sư, đều là không có gì không luyện được, chỉ khác là một bên luyện thành đan dược, một bên luyện thành đồ vật."
Cổ Trường Sinh trịnh trọng nói: "Vào một giai đoạn nào đó, thật ra mỗi tu sĩ đều là một Luyện Đan Sư và luyện khí sư đạt chuẩn, chỉ là sau này mọi người tập trung tu luyện, mới lại chia ra thành Luyện Đan Sư và luyện khí sư, và Luyện Đan Sư chuyên nghiệp thì phải đạt đến giới hạn trong việc luyện đan."
Nghe đến mấy câu này, Diêu Hi không biết nên nói gì cho phải: "Ngươi nói rất có lý, nhưng đây không phải là lý do để luyện cái thứ này..."
Cổ Trường Sinh liếc mắt, tức giận nói: "Được rồi, không nói nhảm nữa, ta bảo ngươi luyện thì ngươi cứ luyện, bây giờ ngươi là đường chủ Luyện Đan đường của Thiên Kiếm Đạo Tông, phải nghe lời thủ tịch."
Diêu Hi ngạc nhiên nói: "Nhưng ở những tông môn khác, thủ tịch cũng đâu thể chỉ huy đường chủ Luyện Đan đường."
Thủ tịch tuy có thể đại diện chưởng môn phát ngôn, nhưng đa số thời điểm các vị Đại trưởng lão mới là người nắm đại quyền trong tông môn. Đừng nói đến chỉ huy đường chủ Luyện Đan đường rồi.
"Ngươi cũng đã nói, đó là tông môn khác, còn Thiên Kiếm Đạo Tông ta thì ta quyết định." Cổ Trường Sinh cười ha hả nói.
Diêu Hi quen Cổ Trường Sinh vô lại, nhưng nhìn những thứ quỷ dị đáng sợ kia, nàng có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.
"Ngươi tùy tâm luyện là được." Cổ Trường Sinh trấn an nói.
Diêu Hi hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định: "Được." Nếu không thể phản kháng, vậy cứ đến thôi!
Cổ Trường Sinh thả những sợi quỷ vụ kia ra.
Ông!
Diêu Hi vội vàng tế Trường Sinh Đỉnh Lô ra, thu hết những quỷ vụ đó vào trong, lập tức thúc giục đan hỏa.
Cổ Trường Sinh lên tiếng: "Đừng dùng đan hỏa của ngươi, dùng thần hỏa thu được lúc trước đi."
Diêu Hi giật mình: "Nhưng ta vẫn chưa nắm giữ những thần hỏa đó."
Cổ Trường Sinh giọng bình thản: "Ngươi nắm giữ Trường Sinh Đỉnh Lô là đủ."
Diêu Hi quá thông minh, trong nháy mắt hiểu ra, điều khiển Trường Sinh Đỉnh Lô.
Cổ Trường Sinh nói tiếp: "Điều khiển hàn băng diễm bên trong đi."
Diêu Hi theo lời Cổ Trường Sinh, dùng Trường Sinh Đỉnh Lô, thúc giục hàn băng diễm đã thu được trước đó. Đây cũng là một loại thần hỏa. Chỉ cần bị lửa này chạm vào, sẽ không bao giờ dập tắt, cho đến khi đốt hết hoàn toàn thân thể ngươi.
Vả lại trong lúc lửa này đốt, người bị đốt chỉ cảm thấy ý lạnh vô tận xâm nhập, mà không cảm thấy bỏng rát của liệt hỏa. Coi như may mắn loại bỏ được hàn băng diễm, thì nửa đời sau cũng sẽ phải sống trong hàn độc. Mỗi khi hàn độc phát tác, toàn thân huyết nhục sẽ đông cứng, sau đó nhanh chóng thối rữa. Cực kỳ ác độc.
Diêu Hi điều khiển Trường Sinh Đỉnh Lô, thúc giục hàn băng diễm.
Ông!
Cũng đúng lúc này, những sợi quỷ vụ kia ngưng tụ lại bên trong Trường Sinh Đỉnh Lô. Diêu Hi nhẹ nhõm thở ra, quả nhiên hữu dụng.
"Hả? Ngươi đi đâu đấy?"
Lúc này, Diêu Hi liếc thấy Cổ Trường Sinh đi vào phòng, không khỏi hỏi.
Cổ Trường Sinh ngáp, nói không rõ: "Đương nhiên là đi ngủ, ngươi chuyên tâm luyện, luyện thành đan dược xong thì lại đến tìm ta."
"Được rồi." Diêu Hi dù không muốn luyện thứ này, cũng không thể tránh khỏi. Vừa vặn mượn cơ hội này, làm quen với Trường Sinh Đỉnh Lô.
Nghĩ đến đây, Diêu Hi nhanh chóng nhập trạng thái, bắt đầu chuyên tâm luyện chế.
Hứa Tử Tình lẽo đẽo theo sau Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh lười biếng nói: "Ngươi muốn sưởi ấm giường cho ta à?"
Hứa Tử Tình dịu dàng nói: "Nguyện vì công tử làm tất cả."
Cổ Trường Sinh nhếch miệng cười: "Vậy thì tốt thôi."
Hai gò má Hứa Tử Tình ửng hồng.
Còn chưa kịp sưởi ấm giường, Cổ Trường Sinh đã nói: "Đi, nấu cho ta bữa cơm đi, Ninh Dao tỷ tỷ không ở đây, trước để ngươi làm một bữa thay thế coi như nhận việc."
"... Hả?"
Hứa Tử Tình ngẩn người, khóe miệng giật giật: "Nấu cơm?"
Cổ Trường Sinh quay lại nhìn Hứa Tử Tình, nghi ngờ hỏi: "Ngươi không biết hả? Vậy ngươi làm được gì."
Hứa Tử Tình có chút không kịp phản ứng, xác nhận: "Công tử...muốn ăn cơm?"
"Nói nhảm!" Cổ Trường Sinh hậm hực nói: "Ngươi muốn bỏ đói lão tử à?"
Mặt Hứa Tử Tình lập tức trắng bệch, quỳ xuống đất, dập đầu xin lỗi.
Cổ Trường Sinh liếc mắt: "Có chút cốt khí được không, không biết còn tưởng ta là đại ác nhân, bắt nạt ngươi không à."
Hứa Tử Tình lúc này mới đứng dậy, kinh sợ.
"Ngẩn người ra đấy làm gì, đi thôi." Cổ Trường Sinh thấy Hứa Tử Tình vẫn ngây người, bực mình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận