Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 505: Đại thế lật úp, Tiên Đế cũng là dòng lũ bên trong một hạt bụi nhỏ

"Ha ha ha ha" Tử Lôi Đế Quân trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, khóe miệng ngoác đến mang tai, điên cuồng nói: "Đến! Để bản quân xem ngươi chém lôi, có thể chém được thần lôi diệt thế thái cổ của bản quân không!"
"Chết!" Tử Lôi Đế Quân tay cầm thần lôi, đột nhiên hất lên.
Thần lôi kinh khủng không nổ tung, mà ngưng tụ trong hư không thành một hồ quang điện quấn quanh tru thiên mâu, xuyên thấu hư không, trong nháy mắt giáng xuống trước mặt Đông Phương Đế Quân.
"Chém!" Cũng vào thời khắc này, Đông Phương Đế Quân miệng thét vang như sấm xuân, vô tận kiếm ý toàn bộ ngưng làm một thể.
Ở phía trước trực tiếp hóa thành một thanh lợi kiếm dài ba thước!
Kiếm mang và lôi quang, trong nháy mắt lóe lên dưới trời cao tối thượng.
Giờ khắc này.
Toàn bộ Thiên Đình dường như bị luân hãm.
Vô số thiên binh thiên tướng, trong nháy mắt hóa thành hư không.
Rất nhiều tiên cung Đế phủ, trực tiếp bị quét ngang vỡ nát!
Đây chính là chiến tranh của Tiên Đế!
Cho dù Đông Phương Đế Quân đã cố gắng áp chế, vẫn không cách nào ngăn cản dư chấn chiến đấu kinh khủng này quét ngang.
Mà chiến đấu như vậy, nhất định sẽ khiến Địa Phủ vốn đã đại loạn, triệt để không cách nào gánh chịu.
Ngày hôm đó.
Địa Phủ hoàn toàn tan vỡ.
Thiên Đình cũng đang điên cuồng tan rã.
Trận chiến này, kéo dài không biết bao lâu.
Chiến hỏa ngập trời, thiêu đốt khắp các giới.
Tử vong.
Là quan điểm chính của chiến trường.
Khi Đông Phương Đế Quân tỉnh lại.
Đập vào mắt là phế tích liên miên, gạch ngói vụn.
Vô số khí tức tử vong vờn quanh, chui vào trong mũi.
"Khụ khụ..."
Nơi xa truyền đến tiếng ho kịch liệt.
Nhưng Đông Phương Đế Quân lại không có nửa điểm mừng rỡ.
Bởi vì hắn biết rõ.
Người ho khan là Tử Lôi Đế Quân!
Dù một kiếm kia của mình đã toàn lực ứng phó.
Nhưng khách quan mà nói, thời gian Tử Lôi Đế Quân bước vào Tiên Đế cảnh lâu hơn, bản thân vẫn so với đối phương không bằng.
Một kiếm kia, cuối cùng chỉ đánh thành ngang tay.
Song song rơi vào trạng thái ngủ say.
Hiện tại mới tỉnh lại.
"Ha ha ha ha, Thiên Đình hết rồi!" Tử Lôi Đế Quân thất tha thất thểu đứng dậy, nửa người đều đã không còn, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, từng đạo hồ quang điện màu tím quanh quẩn trên thân thể tàn phế, tựa hồ mang theo một loại lực lượng kỳ lạ nào đó, bồi bổ thân thể Tiên Đế tàn khuyết không đầy đủ này.
Hai vị Tiên Đế liều chết một trận chiến, kết quả cả hai bên đều chưa chết.
Đây chính là sinh mệnh lực của Tiên Đế!
Bàng bạc như vậy.
Kéo dài như vậy!
Đông Phương Đế Quân gắng gượng chống đỡ thân thể.
Khách quan mà nói, thân thể hắn được bảo toàn coi như hoàn hảo, chỉ mất đi một cánh tay, chỉ cần tĩnh dưỡng một hồi là có thể khôi phục.
Nhưng Đông Phương Đế Quân lại không chút nào vui mừng, hắn nhìn chằm chằm Tử Lôi Đế Quân, ánh mắt chán nản, khàn khàn nói: "Rốt cuộc vì sao?"
Tử Lôi Đế Quân liếc mắt nhìn Đông Phương Đế Quân, cười nhạo nói: "Vì sao?"
"Đương nhiên là vì tự do!"
"Tự do?"
Đông Phương Đế Quân lẩm bẩm hai chữ này, nhìn Tử Lôi Đế Quân: "Ngươi đang nói cái gì? !"
Tử Lôi Đế Quân nhếch miệng cười nói, trong ánh mắt tràn ngập một loại vẻ điên cuồng bệnh hoạn: "Từ Huyền Hoàng Giới bắt đầu, bản quân luôn gặp đủ loại quy tắc trói buộc, khuôn sáo quá nhiều, nhưng bản quân biết rõ thực lực không đủ chỉ có thể kìm nén, tha hồ tưởng tượng đến một ngày có thể thành tựu Đại Đế, thành tựu đỉnh chư thiên vạn giới, khi đó chính là ta quyết định! Nhưng kết quả thì sao? Kết quả Đại Đế chỉ là điểm khởi đầu, ở thiên đình liền một tên lính quèn cũng không tính?! Bản quân lại bắt đầu nhẫn, nhẫn nhịn như vậy năm tháng dài đằng đẵng, trở thành một tôn Tiên Đế..."
"Kết quả thì sao?!"
"Kết quả Tiên Đế còn phải chấp chưởng thiên đình, vì mấy chuyện nhỏ nhặt không quan trọng của chư thiên vạn giới mà lãng phí thời gian?!"
"Ha ha ha ha..."
Tử Lôi Đế Quân che mặt cuồng tiếu, cười sát ý nghiêm nghị: "Từ đầu đến cuối, bản quân mãi mãi cũng ở trong khuôn sáo quy tắc, vậy bản quân tu hành gọi là cái gì? Khoái ý ân cừu không có, tiêu diêu thiên hạ cũng không có!"
"Ngươi nói xem, thế giới bệnh hoạn như vậy, có phải hay không nên sớm bị hủy diệt!"
Tử Lôi Đế Quân con ngươi chuyển động, nhìn về phía Đông Phương Đế Quân.
Đông Phương Đế Quân thần sắc hờ hững, ánh mắt mang theo một loại mỉa mai sâu sắc: "Thì ra ngươi gọi cái này là...tự do?"
Tử Lôi Đế Quân cười như điên nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"A không!"
Tử Lôi Đế Quân lắc đầu nói: "Ngươi không giống, ngươi Đông Phương Chính từ sinh ra đã là chí tôn, cha ngươi khi đó đã là một trong những Đế Quân chấp chưởng thiên đình rồi, ngươi không giống, ngươi tận hưởng ở trong đó, làm sao cảm thấy đây là một loại trói buộc chứ?"
Tử Lôi Đế Quân không hề che giấu vẻ châm chọc của mình.
Ánh mắt Đông Phương Đế Quân càng thêm lạnh lùng: "Ngươi sai rồi, nếu không có quy tắc như vậy, đừng nói thành tựu Tiên Đế, xuất thân như ngươi, đến Đại Đế cũng là một điều xa xỉ, ngươi còn có cơ hội đi đến hôm nay?! Hưởng thụ lợi ích thời đại, quay người lại thóa mạ thời đại, loại người ngu xuẩn như ngươi, đơn giản là ngu không ai bằng!"
Tử Lôi Đế Quân cười gằn nói: "Bớt ở đó đánh rắm, bản quân đi đến hôm nay, đều dựa vào chính mình!"
Đông Phương Đế Quân cười lạnh không thôi: "Chính mình? Năm đó lúc ngươi sinh ra, Ma Giới từng chuẩn bị tiến đánh Huyền Hoàng Giới, thời điểm đó Huyền Hoàng Giới không có Đế trấn thủ, mà Ma Giới lại có mười vị Ma Đế tọa trấn, nếu không phải thiên đình phát giác được âm mưu của Ma Giới, kịp thời ngăn lại, Huyền Hoàng Giới sớm đã bị diệt lúc đó rồi, ngươi còn có thể tiếp tục sống? Thời điểm đó ngươi, vừa mới sinh ra được ba tháng!"
Nụ cười của Tử Lôi Đế Quân cứng đờ, gắt gao nhìn chằm chằm Đông Phương Đế Quân: "Ngươi lén xem Đế Quân sách của bản quân?!"
Đông Phương Đế Quân hờ hững nói: "Đế Quân sách vốn là viết về những kinh nghiệm chân thực của mỗi vị Đế Quân, không được có nửa điểm gian dối, chính là vì cho người ta xem, mỗi một vị Đế Quân đều có thể xem, tự ngươi không xem trách ai?"
Nụ cười của Tử Lôi Đế Quân dần thu liễm, trở nên vô cùng lạnh nhạt: "Vậy thì sao? Vậy thì đại biểu được cái gì? Thiên Đình chẳng phải là bị diệt rồi sao? Ngươi Đông Phương Chính gia thế hiển hách, lão cha là tồn tại cường đại phía trên chư thiên, thì có thể làm gì chứ?"
"Đại thế lật úp, Tiên Đế cũng là một hạt bụi nhỏ trong dòng lũ!"
Tử Lôi Đế Quân lạnh lẽo cười: "Bản quân nắm lấy đại thế, mà ngươi...về sau sẽ chỉ có thể trở thành một kẻ đáng thương thấp kém thôi!"
Đông Phương Đế Quân đang định nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống.
Tử Lôi Đế Quân lại là không ngoài dự liệu, cười ha ha nói: "Thiên Huyền Đế Quân, Địa Minh Đế Quân, đã lâu không gặp!"
Chỉ thấy bên trong phế tích, trống rỗng xuất hiện hai vị Đế Quân.
Chính là hai vị Đế Quân thứ hai trong ba mươi sáu Đế Quân, Thiên Huyền và Địa Minh.
"Trước đó các ngươi đi đâu?" Đông Phương Đế Quân trầm giọng hỏi.
Hai người không nói gì, Tử Lôi Đế Quân lại cười nhạo nói: "Nói nhảm, đương nhiên là đang bận hợp nhất bộ hạ cũ của thiên đình rồi!"
"Tử Lôi Đế Quân, xin chú ý lời nói!" Thiên Huyền Đế Quân hờ hững nói.
Tử Lôi Đế Quân cười hắc hắc: "Được, ta không nói."
Địa Minh Đế Quân nhìn về phía Đông Phương Đế Quân, chậm rãi nói: "Thiên Đình vỡ nát, Địa Phủ trầm luân, chư giới cũng bị hủy diệt rất nhiều, bây giờ chỉ có dựa vào Đế Đình còn sống, Đông Phương Đế Quân, ý của ngươi là sao?"
Đông Phương Đế Quân nghe vậy, cười thảm một tiếng: "Đế Đình... Lại là Đế Đình!"
"Chẳng lẽ các ngươi cũng giống Tử Lôi Đế Quân, cũng cảm thấy những quy tắc đó là trói buộc các ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận