Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 345: Sinh mệnh thành đáng ngưỡng mộ, coi như ta chưa nói

Chương 345: Mạng sống thật đáng ngưỡng mộ, coi như ta chưa nói Cổ Trường Sinh một cước đạp bay con chó vàng, hùng hổ.
Con chó vàng rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng ầm.
Sau đó lại hấp tấp chạy trở về, một bộ dạng chó xù, nói: "Ngài đã tới sao cũng không nói một tiếng, ta còn định đi đón ngài đó chứ?"
Cổ Trường Sinh cười nhạo nói: "Nếu mà ta nói cho ngươi biết, thì có nghe được ngươi sau lưng dế ta không?"
Con chó vàng cười hắc hắc: "Không có không có, ta đang khen ngài mà!"
Cổ Trường Sinh bĩu môi nói: "Ngươi con chó này trong miệng có thể phun ra lời khen người sao?"
Con chó vàng kêu lên: "Oan uổng mà, ta thật sự đang khen ngài đó."
Cổ Trường Sinh hỏi: "Khen chỗ nào?"
Con chó vàng nghiêm túc nói: "Trường Sinh Đế Tôn uy vũ bá khí, trấn áp nhân gian, quét ngang hết thảy địch nhân trong thiên hạ!"
"Cút!"
Con chó vàng lại bị đạp bay.
Rất nhanh lại chạy về, nhưng lại không dám nói lung tung, nhỏ giọng nói: "Ngươi không yên lòng đám tiểu tử kia à? Không sao đâu, ta ở đây rồi, không ai động được bọn chúng đâu!"
Cổ Trường Sinh liếc qua hướng Tề Kiến Long và những người khác đã rời đi, khẽ nói: "Bọn họ thì ta ngược lại không lo, ta chỉ sợ ngươi bị người để mắt tới."
Con chó vàng ngơ ngác: "Ta bị ai để mắt tới."
Cổ Trường Sinh chỉ lên phía trên.
Con chó vàng ngẩng đầu nhìn lại, nghi hoặc nói: "Ai vậy?"
Cổ Trường Sinh vỗ một cái vào đầu con chó: "Ngươi tên này sao càng ngày càng ngốc vậy."
Con chó vàng giật giật khóe miệng: "Ta nói là do bị ngươi đánh ngươi tin không?"
Cổ Trường Sinh sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Không loại trừ khả năng này."
"Gâu!"
Con chó vàng hung tợn kêu một tiếng.
Cổ Trường Sinh một mặt tươi cười: "Ngươi xem đi, bộ dạng này của ngươi ai nhìn mà chẳng muốn đá ngươi vài chân?"
Con chó vàng có chút suy sụp, nằm rạp trên mặt đất, yếu ớt nói: "Ngươi khi nào mới thả ta đây?! Ta sắp nghẹn điên rồi!"
Cổ Trường Sinh chậm rãi nói: "Gấp cái gì, con đường trên chư thiên đã gãy rồi, ta còn không thể về được, ngươi còn muốn về?"
"Cái gì!?"
Con chó vàng trừng lớn mắt chó: "Sao ta không biết chuyện này?"
Cổ Trường Sinh liếc mắt nhìn con chó vàng: "Ngươi biết được cái gì?"
Con chó vàng nghĩ nghĩ, thấy có vẻ cũng có lý, lại nằm trở lại, vô lực nói: "Vậy bây giờ làm sao? Ngươi cũng không thể về, những người khác lại càng không về được."
Cổ Trường Sinh vỗ vỗ đầu chó, giận dữ nói: "Cho nên biết đâu có người sẽ để mắt tới ngươi."
Con chó vàng yếu ớt nói: "Để mắt tới ta làm gì, ta còn có thể đào hang cho hắn chui về sao?"
Nói xong.
Con chó vàng bỗng nhìn Cổ Trường Sinh, một mặt hồ nghi nói: "Chẳng lẽ thật sự có người sinh ra ý nghĩ đó à?"
Cổ Trường Sinh cười nói: "Thông minh."
Con chó vàng nhe răng trợn mắt nói: "Thằng chó hoang nào dám, ta sẽ cắn chết hắn!"
Cổ Trường Sinh khẽ nói: "Cửu Vũ."
Con chó vàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nghi hoặc nói: "Ngươi vừa mới nói gì thế?"
Cổ Trường Sinh cười nhạo: "Sợ cái gì, hắn hiện tại đang trùng tu, cũng chỉ mới chứng đế được khoảng trăm vạn năm thôi, chả là gì cả."
Con chó vàng chậm rãi đứng dậy: "Cửu Vũ tiểu nhi, cũng dám để mắt đến bản tọa, xem bản tọa không xé xác hắn!"
Cổ Trường Sinh cười không nói.
Con chó vàng thấy vậy, do dự một chút: "Gã đó chẳng lẽ không phải là phân hồn trùng tu đấy chứ? Nếu vậy thì ta vẫn là nên lười trêu chọc hắn thì hơn."
Cổ Trường Sinh lười biếng nói: "Ai biết được."
Con chó vàng thở dài nói: "Sao từng người đều đáng ghét vậy chứ."
Nó nhìn Cổ Trường Sinh, ánh mắt thăm thẳm: "Hay là ngươi cứ thịt ta luôn đi, sống cũng không còn ý nghĩa gì."
Trên cổ tay Cổ Trường Sinh, thiên kiếm chậm rãi lơ lửng lên.
Con chó vàng nhắm mắt lại, "Mạng sống thật đáng ngưỡng mộ, coi như ta chưa nói."
Một lát sau.
Con chó vàng lặng lẽ mở một mắt, thấy Cổ Trường Sinh đang nhìn chằm chằm mình, nó có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhất định muốn ta nói thì mới chịu hả, ta nói được rồi."
"Không biết Trường Sinh Đế Tôn đại giá quang lâm, có chuyện gì sai bảo?"
Con chó vàng đàng hoàng nói.
Cổ Trường Sinh cười nhạo nói: "Nói sớm có phải xong chuyện rồi không?"
Khóe miệng con chó vàng co giật, tên này thật đáng ghét, rõ ràng là ngươi có chuyện tìm ta, lại còn muốn ta chủ động mở miệng hỏi thăm.
"Có ý tứ lắm à?"
"Có ý tứ." Cổ Trường Sinh gật đầu nói.
Con chó vàng ngừng tạp niệm: "Ngươi mau nói đi, ta sợ ta không nhịn được mà cắn ngươi."
Cổ Trường Sinh không tiếp tục trêu con chó vàng nữa, khẽ nói: "Khi các giới vỡ nát, Thiên Đình tan rã, không loại trừ khả năng có kẻ lòng dạ bất chính tham dự vào chuyện đó, như hôm nay tàn tích còn sót lại, có người đang ý đồ khởi động lại thần đạo, lập ra Thần Giới, nắm giữ chúng sinh."
"Thần đạo?" Con chó vàng cau mày không thôi.
Cổ Trường Sinh tiếp tục nói: "Huyền Hoàng Giới nằm phía trên chư thiên vạn giới, đang xuất hiện một giới vực hoàn toàn mới, có lẽ chính là Thần Giới do chúng tạo dựng lên, Cửu Vũ sau khi tập kết hắc ám náo động và mấy trăm vị Đại Đế nhân tộc tham gia vào đó, nhiệm vụ của ngươi là phải để mắt đến bọn họ."
Khóe miệng con chó vàng hơi run rẩy: "Vậy phải để mắt thế nào đây?"
Cổ Trường Sinh giơ hai ngón tay lên, đâm mạnh vào hai mắt con chó vàng.
"Ngao ô..."
Con chó vàng đau đớn kêu thảm thiết.
Nhưng rất nhanh nó đã ngừng tiếng kêu, trợn mắt nhìn, kinh hỉ nói: "Khuy thiên nhãn của ta trở lại rồi!"
"Không cần cảm ơn." Cổ Trường Sinh khoát tay nói.
Con chó vàng: "..."
Cảm ơn cái chùy!
Lão tử vốn dĩ đã có!
Năm đó nếu không phải bị ngươi phong ấn, lão tử cần cái này làm gì?
Cổ Trường Sinh giả vờ như không nghe thấy tiếng gào thét trong lòng của con chó vàng, chậm rãi nói: "Cứ nhìn cho kỹ, có chuyện gì thì báo cáo ngay cho ta."
Con chó vàng cố kìm nén sự buồn bực trong lòng, yếu ớt nói: "Thực lực ngươi vẫn không hề suy giảm, sao không trực tiếp ra tay giải quyết bọn họ?"
Cổ Trường Sinh đương nhiên nói: "Ta lười lắm, chuyện chưa đến lúc mấu chốt thì ta chả muốn ra tay đâu."
Khóe miệng con chó vàng co giật: "Được được, ngươi ngưu bức."
"Cũng bình thường thôi." Cổ Trường Sinh khoát tay nói.
Con chó vàng im lặng.
"À đúng rồi, gần đây có một vị bất hủ giả để ý đến người của ngươi, muốn ra tay giải quyết không?"
Con chó vàng nhớ tới một chuyện, hỏi.
Cổ Trường Sinh tùy ý nói: "Đó là người của Cửu Vũ, ngươi đến lúc đó đừng giết, bắt giam hắn lại là được."
"Vì sao?" Con chó vàng nghi hoặc không hiểu.
Cổ Trường Sinh liếc mắt: "Nếu ngươi giết, thì hắn sẽ không phái những người khác đến nữa."
Khóe miệng con chó vàng co giật: "Cho nên... ngươi đang cố ý trêu Cửu Vũ?"
Cổ Trường Sinh nhún vai: "Không thì sao?"
Con chó vàng trong nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể mặc niệm cho Cửu Vũ lão tiểu tử kia.
"Tự mình cẩn thận chút." Cổ Trường Sinh bỏ lại một câu rồi biến mất vào hư không.
Mà con chó vàng vốn đang mặc niệm cho Cửu Vũ Đại Đế, nghe được câu nói đó, không khỏi trở nên ngưng trọng.
Xem ra Cửu Vũ tiểu tử này mưu đồ quá lớn, đến Trường Sinh Đế Tôn còn không dám trực tiếp ra tay, mà phải cẩn trọng hành sự!
Không được, mình phải cẩn thận hơn mới được!
Con chó vàng quyết định phải hèn mọn một chút, để tránh thật sự bị Cửu Vũ Đại Đế để mắt đến.
Mẹ nó.
Con đường trên chư thiên vừa đứt, những tên còn ở lại hạ giới này, chẳng phải là đều muốn làm loạn lên à?
Nghĩ tới đây, con chó vàng lại càng cảm thấy không an toàn.
Trước cứ dùng khuy thiên nhãn nhìn xem tình hình thế nào.
Con chó vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Một đôi mắt vào lúc này nhanh chóng biến ảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận