Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 227: Đương nhiên là tại ta Cổ Trường Sinh quy củ bên trong

Lời vừa nói ra, công tử thần bí không khỏi sững sờ. Hắn nhìn Thái Hoang Đế tử, nghi ngờ hỏi: "Hắn thật sự là công tử của ngươi?" Hắn vốn cho rằng tất cả thủ đoạn của Cổ Trường Sinh đều là do Thái Hoang Đế tử sắp xếp. Nhưng nghe ý của Thái Hoang Đế tử, Cổ Trường Sinh thật sự là công tử của gã này sao? Nói cách khác, việc Cổ Trường Sinh rời đi trước đó không phải là do Thái Hoang Đế tử sắp đặt? Công tử thần bí hơi nheo mắt lại. Thái Hoang Đế tử nhếch mép: "Ngươi đoán xem?"
Ngay lúc này, công tử thần bí cúi đầu nhìn xuống. Ở phía dưới, có một bóng người đang xông lên trời. Cổ Trường Sinh! Con ngươi của công tử thần bí hơi co lại, kế hoạch của Cửu Vũ Tiên Môn nhắm vào Cổ Trường Sinh đã thất bại rồi sao?
"Là đại sư huynh!" Cổ Trường Sinh trở về khiến mọi người trong phòng khách quý số 7 mừng rỡ khôn xiết. Tiểu công chúa của Tài Thần Tông cũng đang quan sát Cổ Trường Sinh, ngạc nhiên nói: "Sao hắn nhỏ vậy?"
Trong nháy mắt, tiểu công chúa của Tài Thần Tông liền cảm nhận được từng ánh mắt rơi lên người mình. Tiểu công chúa của Tài Thần Tông có chút kỳ quái: "Sao vậy?" Mọi người không nói gì. Ngược lại, Đại Hạ tam hoàng tử chẳng hề sợ hãi đối phương, liếc mắt đánh giá đối phương rồi cười nói: "Ngươi không phải còn nhỏ hơn đại sư huynh sao?" Tiểu công chúa của Tài Thần Tông quả thực không lớn, trông như một tiểu loli vậy. "Ngươi!" Tiểu công chúa của Tài Thần Tông lập tức nghẹn lời, dậm chân nói: "Ta đâu có nói ngươi, đồ chó lại bắt chuột xen vào chuyện người khác." Đại Hạ tam hoàng tử cười ha hả nói: "Nói ta thì không sao, nhưng ngươi nói đại sư huynh là không được." Tiểu công chúa của Tài Thần Tông không khỏi xem thường: "Hóa ra là một kẻ liếm chó." Đại Hạ tam hoàng tử chắp tay nói: "Đa tạ đã khen." Tiểu công chúa của Tài Thần Tông: "???"
Lâm Tử Họa bên cạnh khẽ ho, ra hiệu cho Đại Hạ tam hoàng tử đừng nói nữa, dù sao đối phương cũng là tiểu công chúa của Tài Thần Tông ở Trung Thổ Thần Châu. Đại Hạ tam hoàng tử cũng thực sự không muốn đôi co với một tiểu loli, nhìn chăm chú xuống phía dưới, hưng phấn vung vẩy nắm đấm nói: "Tên kia sắp bị đại sư huynh xử đẹp rồi!" Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn xuống phía dưới.
Hưu! Cổ Trường Sinh lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía Thái Hoang Đế tử, nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi yếu vậy, tên này mà cũng không thu thập được?" Công tử thần bí: "???" Ngươi có lịch sự không vậy? Thái Hoang Đế tử vội chắp tay: "Công tử, thuộc hạ bị hạn chế ghê gớm..." Công tử thần bí giật giật khóe miệng, cứ như thể hắn không bị hạn chế vậy.
Cổ Trường Sinh chậm rãi nói: "Không phải đã nói rồi sao, đã muốn làm Thái Hoang Đế tử thì phải làm cho ra dáng, ngươi cứ lơ ngơ ở bên ngoài như vậy, không hạn chế ngươi thì hạn chế ai? Ngươi nhìn xem chỗ kia quy tắc có hạn chế ta được không?" Thái Hoang Đế tử nghe vậy, bỗng nhiên trong lòng chấn động, lập tức hiểu ra. Thì ra... là như thế này sao! Đúng là vậy! Hắn chưa từng coi mình là Thái Hoang Đế tử, đạo trời nhân gian đương nhiên sẽ hạn chế hắn rất nhiều.
Nhưng câu nói phía sau của Cổ Trường Sinh khiến Thái Hoang Đế tử không khỏi thầm chửi rủa. Ta có thể so với ngài sao? Đạo trời cũng bị ngài đánh, còn dám dễ dàng với ngài sao? Công tử thần bí nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng không khỏi sửng sốt một chút, bừng tỉnh hiểu ra. Đồng thời, trong lòng công tử thần bí lại dâng lên một nỗi bất an. Cổ Trường Sinh không bị hạn chế? Vậy nghĩa là tên này có thể phát huy thực lực, còn mạnh hơn cả bọn họ? Thảo nào kế hoạch của Cửu Vũ Tiên Môn lại thất bại!
"Này, ngươi tên gì?" Cổ Trường Sinh chỉ điểm cho Thái Hoang Đế tử xong liền quay sang nhìn công tử thần bí. Công tử thần bí nhìn chằm chằm vào Cổ Trường Sinh, bỗng nhiên cười nói: "Tại hạ Hứa Tử Lương." "Ai thả ngươi ra?" Cổ Trường Sinh hỏi. Công tử thần bí nghe vậy, nụ cười biến mất, nheo mắt nhìn chằm chằm Cổ Trường Sinh: "Ngươi đang nói cái gì?" Cổ Trường Sinh nghi hoặc hỏi: "Mấy người trong mạch của các ngươi chết gần hết rồi, chỉ còn lại mấy người bị phong ấn ở Cấm Ma Uyên, bị người trấn áp, không phải người khác thả ra thì chẳng lẽ là tự mình đi ra?" Thái Hoang Đế tử nhìn Hứa Tử Lương, trầm giọng nói: "Ta nói sao lại còn gặp người của mạch này."
Sắc mặt của Hứa Tử Lương - công tử thần bí lúc này trở nên có chút ngưng trọng. Hắn không ngờ Cổ Trường Sinh và Thái Hoang Đế tử đều có thể nhìn ra lai lịch của hắn! Ngay lúc Cổ Trường Sinh nói ra Cấm Ma Uyên, hắn thậm chí còn nảy sinh sát tâm rất lớn. Lý trí mách bảo hắn, không nên tùy tiện động thủ. Hai người này không dễ chọc!
Hứa Tử Lương đè nén mọi cảm xúc trong lòng, chắp tay nói: "Hai vị đạo hữu, hôm nay coi như chúng ta chưa từng gặp mặt, coi như tại hạ nợ hai vị một cái nhân tình, thế nào?" Thái Hoang Đế tử nhếch mép. Cổ Trường Sinh thì lắc đầu nói: "Không được, ta đã nói ra lai lịch của ngươi, sau này dù không ai dám động đến ta, nhưng chắc chắn sẽ động đến người khác, ta không cho phép chuyện này xảy ra." Sắc mặt Hứa Tử Lương vẫn bình tĩnh, nói: "Mọi người đều là người tu hành, hà tất phải câu nệ vào quy tắc thế tục?"
"Không, không, không." Cổ Trường Sinh khoát tay nói: "Tuy ta không thích giữ quy tắc, nhưng thường là với người khác, phải dưới điều kiện người ta không tuân thủ quy tắc trước đã, người như ngươi, nhất định phải giữ quy tắc, nếu không thế đạo sẽ loạn mất." Ánh mắt Hứa Tử Lương dần trở nên lạnh lẽo: "Vậy ý của ngươi hôm nay là nhất định phải phân rõ thắng bại sao?" Cổ Trường Sinh gật đầu: "Đương nhiên rồi, chỉ cần ngươi làm việc trong quy tắc, ta mới mặc kệ ngươi làm gì."
Hứa Tử Lương nhếch miệng cười mỉa mai: "Vậy ngươi nói xem, cái gì là trong quy tắc? Quy tắc do ai định ra?" Cổ Trường Sinh vẻ mặt thành thật nói: "Ta định quy tắc, đương nhiên là trong quy tắc của Cổ Trường Sinh ta rồi." Hứa Tử Lương giật giật quai hàm, ánh mắt càng lộ vẻ lạnh lùng. Thái Hoang Đế tử tỏ vẻ hờ hững, không quan tâm đến sự thay đổi cảm xúc của gã kia.
Cổ Trường Sinh khẽ mỉm cười: "Sao nào? Tức giận à?" Hứa Tử Lương cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng: "Không biết Cổ đạo hữu định đi đâu, tại hạ tốt nhất là nhường đường, tránh làm phiền hứng thú của Cổ đạo hữu." "A?" Cổ Trường Sinh cười nói: "Ta đi đâu cần ngươi quan tâm sao?" Mặt Hứa Tử Lương run rẩy, dường như không kiềm chế được cơn giận.
Cổ Trường Sinh cười càng tươi hơn: "Quy tắc của ta, bao trùm chư thiên vạn cổ, không phải chỉ cần ngươi tránh mặt ta là xong, nếu ngươi làm không được, thì tự mình về Cấm Ma Uyên đi, nếu không thì ta bây giờ liền đánh chết ngươi."
Oanh! Một khắc sau. Trên người Hứa Tử Lương đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức kinh khủng, rung trời chuyển đất. Khiến cho không gian xung quanh trong nháy mắt sụp đổ. Một làn sương mù tím lượn lờ xung quanh Hứa Tử Lương, hắn căm hận nhìn Cổ Trường Sinh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã rất kiềm chế tính tình rồi, tại sao ngươi vẫn muốn hung hăng dọa nạt người khác?!"
Khí thế kinh khủng lan tỏa ra, khiến cho tất cả ma vật trong Vạn Bảo thành trong nháy mắt bị quét sạch! Tiếp đó, cả Vạn Bảo thành cũng rung chuyển không ngừng. Mọi người trong phòng khách quý số 7 đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Cổ Trường Sinh và những người khác. "Mẹ ơi, tên này còn có chiêu cuối?!" Đại Hạ tam hoàng tử không khỏi kinh hô một tiếng. Không gian rung động! Sương mù tím tràn ngập, bao phủ Cổ Trường Sinh và Thái Hoang Đế tử.
"Nhìn kìa, tên này còn nát tính hơn cả ngươi." Cổ Trường Sinh chỉ vào Hứa Tử Lương nói với Thái Hoang Đế tử. Thái Hoang Đế tử cười ngượng ngùng một tiếng. Cổ Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Hứa Tử Lương sau khi bộc phát sức mạnh, lười biếng nói: "Ta đếm ba tiếng, không chạy về Cấm Ma Uyên thì không chỉ mình ngươi chết, mà cả mạch của ngươi cũng sẽ chết theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận