Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 118: Tổ sư đường

Cổ Trường Sinh phủi tay.
Tề Kiến Long nhìn con chó vàng bị một trận chà đạp, mí mắt giật giật.
"Lão Tề, lại đây." Cổ Trường Sinh vẫy tay.
Tề Kiến Long vô thức lắc đầu.
Cổ Trường Sinh trợn mắt nói: "Ngươi đâu phải Đại Hoàng, ta không có bắt nạt ngươi."
Tề Kiến Long nhịn không được cười khổ nói: "Tiểu Trường Sinh, lão phu bây giờ thực sự có chút sợ ngươi rồi."
Tuy nói vậy, nhưng Tề Kiến Long vẫn đi đến bên cạnh Cổ Trường Sinh.
"Ngồi xuống." Cổ Trường Sinh nói.
Vẻ mặt Tề Kiến Long cứng đờ.
Cổ Trường Sinh thấy thế, tức giận nói: "Truyền công pháp cho ngươi đó, công pháp hạch tâm chân chính của Thiên Kiếm Đạo Tông, năm xưa tổ sư nhà ngươi chính là tu luyện cái này."
"Thiên phú của ngươi dù không tệ, nhưng nếu không có công pháp chống đỡ, tu luyện ở Thánh Cảnh sẽ cực kỳ chậm, đến lúc đó đừng nói báo thù, việc tu luyện thôi cũng có thể khó chết ngươi."
Công pháp hạch tâm của Thiên Kiếm Đạo Tông thiếu hụt, đây không phải là bí mật gì.
Tề Kiến Long năm xưa có thể dựa vào Thiên Kiếm Quyết không trọn vẹn mà tu luyện đến tình trạng kia, thực sự là biến thái.
Nhưng nếu sau khi phi thăng Thánh Vực, còn muốn dựa vào Thiên Kiếm Quyết không trọn vẹn để tiến thêm bước nữa, thì gần như là không thể.
Cổ Trường Sinh truyền công pháp cho Tề Kiến Long sau đó, cũng không dặn dò gì thêm, phất tay cáo biệt, hư không biến mất.
Tề Kiến Long còn đắm chìm trong sự rung động của công pháp hạch tâm, đến khi phản ứng lại thì Cổ Trường Sinh đã rời đi.
Thủ đoạn xuất quỷ nhập thần như vậy khiến Tề Kiến Long không khỏi cảm khái vạn phần.
Ai có thể ngờ tiểu tử này lại mạnh đến vậy chứ?
Giả heo ăn thịt hổ!
"Tên kia đi rồi?" Lúc này, phía sau truyền đến tiếng của con chó vàng.
Không biết từ lúc nào, con chó vàng lại xuất hiện ở cửa ra vào cổ trấn, tầm mắt thăm thẳm.
Tề Kiến Long quay người hướng con chó vàng thi lễ: "Xin ra mắt tiền bối."
Tầm mắt con chó vàng rơi trên người Tề Kiến Long, thản nhiên nói: "Quan hệ giữa ngươi và tên kia như thế nào?"
Tề Kiến Long lại bị câu hỏi này làm khó rồi.
Dù sao, bối phận của mình ở Thiên Kiếm Đạo Tông có thể cao hơn Cổ Trường Sinh quá nhiều thế hệ.
Cũng không thể nói, mình là tổ sư của Cổ Trường Sinh chứ?
"Đúng rồi, Vô Cực điện ở chỗ nào ấy nhỉ?" Ngay lúc Tề Kiến Long đang châm chước lời nói thì Cổ Trường Sinh vừa rời đi lại quay lại.
Con chó vàng sợ đến tê cả da đầu, nằm rạp xuống đất ngay tại chỗ, suýt chút nữa thì sùi bọt mép.
"Nhanh." Cổ Trường Sinh nhẹ nhàng đá con chó vàng một cái.
Con chó vàng vội vàng nói: "Để ta nghĩ, chắc là ở… Thanh Thần đạo châu."
Lời vừa dứt, Cổ Trường Sinh liền biến mất không thấy.
Con chó vàng không dám nhúc nhích, cho đến khi xác định Cổ Trường Sinh sẽ không quay lại lần nữa, mới chậm rãi đứng lên.
Nó liếc nhìn Tề Kiến Long, không tiếp tục hỏi về quan hệ giữa Cổ Trường Sinh và Tề Kiến Long, quay người đi vào trong cổ trấn, chậm rãi nói: "Sau này bản tọa bảo kê ngươi, ngươi có thể muốn làm gì thì làm ở Thánh Vực."
Tề Kiến Long đi theo sau lưng con chó vàng, nghe được câu này, không khỏi lại nghĩ đến dáng vẻ vừa mới bị dọa nằm sấp của con chó vàng.
Ngươi xác định có thể làm cho ta muốn làm gì thì làm sao? Sao ta cảm thấy chính ngươi còn không giữ nổi mình ấy.
Con chó vàng dường như cũng đọc được suy nghĩ trong lòng Tề Kiến Long, không tức giận, chậm rãi nói: "Hắn là quái vật, không thể theo lẽ thường mà đối đãi. Tóm lại, trong thiên địa này, có thể làm bản tọa kiêng kỵ, chỉ có lác đác mấy người."
"Cho nên ngươi cứ yên tâm mạnh dạn mà làm."
Con chó vàng cũng không biết, câu nói này của nó sẽ mang đến cho nó bao nhiêu phiền phức.
Bởi vì… Tề Kiến Long thật sự đã nghe lọt tai!
Đã có tiền bối bảo hộ, vậy hắn liền buông tay buông chân mà làm!
Đây chính là cảm giác có chỗ dựa sao?
Đúng là mẹ nó thoải mái a!
Một bên khác.
Cổ Trường Sinh không trực tiếp đến Thanh Thần đạo châu tìm Vô Cực điện.
Mà là đến Đông Hoang đạo châu của Thánh Vực, Tiêu Dao thần sơn kéo dài mấy trăm vạn dặm!
Nơi này từng là tông thổ của Thiên Kiếm Đạo Tông.
Đã từng gánh chịu một đoạn ký ức nào đó của Cổ Trường Sinh.
Chỉ là hiện tại Tiêu Dao thần sơn rõ ràng không thuộc về Thiên Kiếm Đạo Tông nữa.
Giống như ở hạ giới, Tiêu Dao thần sơn nơi đây đã bị Quân gia chiếm đóng.
Cổ Trường Sinh một bước phóng ra.
Sau một khắc.
Cổ Trường Sinh trực tiếp xuất hiện trong một tổ sư đường hùng vĩ.
Toàn bộ tổ sư đường, toàn thân đen như mực.
Trong đó thờ phụng các tổ sư lịch đại của Thiên Kiếm Đạo Tông.
Đúng thế.
Là tổ sư lịch đại của Thiên Kiếm Đạo Tông, chứ không phải là lão tổ lịch đại của Quân gia.
Cổ Trường Sinh đứng ở hành lang trong tổ sư đường, ngẩng đầu nhìn tượng tổ sư phía trên cùng, có chút thất thần.
Tượng tổ sư kia bị một luồng lực lượng thần bí bao phủ, trông rất mờ mịt.
Nhưng Cổ Trường Sinh lại thấy rõ ràng.
Đó chính là tổ sư gia của Thiên Kiếm Đạo Tông trước kia.
Năm xưa, một tiểu tử thối đã bái vào môn hạ của mình.
"Ngươi là người mạch nào?"
"Không biết đây là cấm địa sao?" Lúc này, trong tổ sư đường truyền ra một tiếng quát lạnh: "Tự tiện xông vào nơi này, gọi phụ mẫu ngươi đến!"
Chỉ thấy một lão giả mặc áo đen, đôi lông mày mang theo vẻ lạnh lùng nhanh chân đi đến, muốn ném Cổ Trường Sinh ra ngoài.
Ông.
Nhưng khi lão giả đi đến sau lưng Cổ Trường Sinh khoảng 10 bước thì dừng lại ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Lão giả cảm giác suy nghĩ của mình đều trở nên chậm chạp, thậm chí còn ngưng kết.
Cổ Trường Sinh hồi tưởng một lúc, quay đầu nhìn lão giả, khẽ mỉm cười nói: "Các ngươi Quân gia ngược lại là có gan lớn, đem tổ sư đường của Thiên Kiếm Đạo Tông liệt vào cấm địa, thu nạp khí vận."
Ánh mắt lão giả có chút chuyển động, rơi vào người Cổ Trường Sinh, dần lộ vẻ kinh hãi.
Cổ Trường Sinh thấy vậy, tùy ý phất tay.
Lão giả trong nháy mắt khôi phục bình thường, bỗng lùi đến cửa tổ sư đường, mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Cổ Trường Sinh: "Ngươi không phải người của Quân gia?"
Hắn vốn cho rằng Cổ Trường Sinh là một hài tử nghịch ngợm của một mạch nào đó trong Quân gia chạy đến gây sự ở đây.
Nhưng vừa rồi trong khoảnh khắc đó, hắn đã hiểu rõ, thiếu niên khoảng 11-12 tuổi mới nhìn qua này, tuyệt đối không phải người của Quân gia!
"Về nói cho Quân gia chi chủ biết, bảo vệ tốt tổ sư đường này cho ta, nếu có nửa điểm tổn thất, Quân gia cũng không cần tồn tại nữa."
Cổ Trường Sinh nói xong, lại cảm thấy không đúng, sờ cằm, thầm nghĩ: "Không đúng, cho dù các ngươi bảo vệ tốt, xác suất lớn cũng sẽ bị diệt a."
"Vậy cũng không quan trọng." Cổ Trường Sinh tự nhủ.
Rơi vào tai lão nhân lại trở thành một loại khiêu khích cực hạn.
Nơi đây là cấm địa của Quân gia!
Gã này không biết từ đâu xuất hiện, còn dám uy hiếp hắn!
Ngay lúc lão nhân chuẩn bị dò xét nội tình của Cổ Trường Sinh thì đột nhiên trợn to hai mắt.
Lão nhân vội vàng tiến vào tổ sư đường, nhìn xung quanh.
"Người đâu!?"
Cổ Trường Sinh cứ thế biến mất ngay trước mắt hắn.
Phảng phất như thuấn di vậy!
Lão nhân không khỏi có chút tê cả da đầu: "Gã này chẳng lẽ là tồn tại siêu việt Thánh Hoàng!?"
Sau một hồi sợ hãi, lão nhân không dám do dự, lập tức truyền tin tức đến chủ điện Quân gia.
Đại sự như vậy, trong nháy mắt kinh động cao tầng Quân gia.
Thậm chí một số thánh vương cổ lão cũng mở mắt, nhìn về phía tổ sư đường.
Nhưng khi lão nhân trấn thủ tổ sư đường muốn miêu tả dáng vẻ của Cổ Trường Sinh cho đám người thì lại phát hiện đầu óc mình trống rỗng.
Mà tình huống như vậy lại càng khiến mọi người chắc chắn rằng vị cường giả bí ẩn kia tuyệt đối mạnh đáng sợ, rất có thể là một tồn tại cổ lão siêu việt Thánh Hoàng!
Có lẽ là tàn đảng của Thiên Kiếm Đạo Tông năm xưa!
Trong nhất thời, Quân gia phát động mật lệnh, bắt đầu giới nghiêm.
Còn kẻ đầu têu Cổ Trường Sinh thì đã đến địa điểm tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận