Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 195: Đại lực đào chân tường

Chương 195: Ra sức đào góc tường Bất quá nghĩ đến có người ngoài ở đây, Đại Hạ tam hoàng tử cũng không tiện thể hiện sự kinh ngạc quá mức, để tránh làm mất mặt đại sư huynh. Ý nghĩ này vừa mới nảy sinh.
"Oa, thật mềm!"
Sau đó, Trần Thanh Thanh liền ngả người trên chiếc ghế dựa mềm bằng lam thủy ngọc phía sau lưng, kinh ngạc thốt lên, "Ấy! Đại sư huynh! Nằm trên này còn có thể tăng tốc tu hành đấy! Các ngươi mau thử đi!"
Khóe miệng Đại Hạ tam hoàng tử giật giật, sau đó ho nhẹ hai tiếng nói: "Sư muội, chúng ta chú ý hình tượng một chút."
"Thật sự rất thoải mái..."
Ninh Dao cũng nằm xuống.
Chưởng môn Thác Bạt Tôn cũng nằm xuống theo.
"Hả..."
Đại Hạ tam hoàng tử vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ các ngươi đều không giấu việc mình chưa từng dùng cái ghế dựa mềm lam thủy ngọc này sao? Không thấy ngại sao?
Ngay lúc hắn ngạc nhiên, Cổ Trường Sinh, Hồng Ly, Lâm Tử Họa và những người khác nhao nhao nằm xuống ghế dựa mềm phía sau mình.
Hạ Cực Bá đứng bên cạnh, nằm cũng không được, mà không nằm cũng không xong, đành phải thấp giọng hỏi: "Hoàng tử, chúng ta ngồi à?"
"Ngồi!"
Đại Hạ tam hoàng tử lạnh lùng liếc nhìn Hạ Cực Bá, sau đó ngả người xuống.
"Ngô!"
"Cái này cũng quá sướng đi!"
Lúc này, Đại Hạ tam hoàng tử trong nháy mắt phát ra tiếng rên rỉ.
Nhưng ngay sau đó, Đại Hạ tam hoàng tử kịp phản ứng, vội vàng ngậm miệng lại, để khỏi làm đại sư huynh mất mặt.
"A!"
Lúc này, Hạ Cực Bá bên cạnh cũng kêu lên.
Đại Hạ tam hoàng tử lập tức quát: "Có thể chú ý hình tượng một chút không!"
Hạ Cực Bá vội vàng im miệng, nhưng mà đúng là quá thoải mái mà!
"Các ngươi cái ghế dựa mềm lam thủy ngọc này bán thế nào?"
Vẻ mặt Cổ Trường Sinh thành thật hỏi.
Lời này trực tiếp làm Đại Hạ tam hoàng tử trợn tròn mắt, thì ra đại sư huynh cũng không có kiến thức gì a! Vậy thì không sao cả.
Mọi người đều không biết gì coi như là mọi người đều hiểu biết cả.
Quá hoàn hảo!
Thế là hắn bắt đầu nghiêm túc hưởng thụ.
Mà hai cô tỷ muội sinh đôi nghe Cổ Trường Sinh hỏi vậy cũng sững sờ một chút, hiển nhiên không ngờ tới Cổ Trường Sinh sẽ hỏi vấn đề này.
Bất quá nhờ huấn luyện chuyên nghiệp, các nàng rất nhanh liền giữ được nụ cười, ôn nhu nói: "Khách nhân đợi khi nào hội đấu giá này kết thúc, ngài cần bao nhiêu thì cho chúng tôi biết một tiếng là được."
"Tặng không hả?"
Đại Hạ tam hoàng tử cũng kinh ngạc không kém.
Đồ chơi này chi phí không thấp đâu.
Hai vị cô gái cổ điển đều mỉm cười đáp: "Đúng vậy ạ."
Ghế dựa mềm lam thủy ngọc chế tạo tuy nhiều, nhưng đối với Vạn Bảo Các mà nói, người có thể vào được phòng khách quý mười hàng đầu thường thường đều là nhân vật tuyệt đỉnh, có thể dùng ghế dựa mềm lam thủy ngọc này xem như một thủ đoạn giao hảo, quả thật lời lớn.
"Được, đến lúc đó muốn hết."
Cổ Trường Sinh nằm trên ghế dựa mềm, lười biếng nói.
Ghế đu ở Long Môn sơn nên cho về hưu.
"Vâng, thưa công tử."
Hai vị cô gái cổ điển bắt đầu pha trà cho mọi người.
Cùng lúc đó.
Các Đại Đế tiên môn của các đạo châu lục tục ra mặt.
Chỗ ngồi đấu giá liên tục giảm bớt.
Nhưng rất hiển nhiên Vạn Bảo Các có chuẩn bị, không đến mức thiếu chỗ ngồi dẫn đến cục diện xấu hổ.
Chỉ việc xuất hiện mà tốn hết nửa canh giờ.
Cổ Trường Sinh thì ngược lại không ngủ, mà là cầm lên chiếc bàn ngọc nhỏ bên cạnh, cầm lấy những kỳ trân dị quả kia bỏ vào miệng.
Hôm nay không ăn điểm tâm.
Hơi đói bụng.
Hai vị mỹ nữ cổ điển tuy tay đang bận, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn Cổ Trường Sinh, mang theo vẻ tò mò.
Mấy ngày trước, các nàng đã biết hôm nay sẽ tiếp đãi vị khách nào.
Đối với người chém thần đồ thánh này, nhưng nhìn lại có vẻ chỉ là thiếu niên phàm nhân Cổ Trường Sinh, thật sự khiến người khác cảm thấy mới lạ.
Bởi vì luôn ở Vạn Bảo Các, nên họ cũng đã gặp rất nhiều yêu nghiệt tuyệt thế.
Ví dụ như nhân vật như Lâm Tử Họa, Nạp Lan Kiệt.
Nhưng khi so sánh, Cổ Trường Sinh dường như không giống một yêu nghiệt.
Hắn thật sự giống như một người phàm.
"Hai vị tỷ tỷ thích ta sao?"
Cổ Trường Sinh cảm nhận được ánh mắt của hai người, thoải mái đáp lời.
Hai vị mỹ nữ cổ điển đều ngẩn người, chợt mỉm cười: "Công tử tuổi còn trẻ mà đã là nhân trung chi long, tự nhiên khiến người khác yêu thích."
Cổ Trường Sinh vỗ tay, cười nói: "Thích nghe."
Oanh!
Cũng ngay trong khoảnh khắc đó.
Trong cơ thể hai mỹ nữ cổ điển bỗng xuất hiện một luồng sức mạnh vô danh, trong nháy mắt đánh vào mệnh cung của hai người, khiến bình cảnh của hai người tại cảnh giới Mệnh Cung bị đánh phá ngay lập tức!
Chiêu này trực tiếp khiến hai người sững sờ.
Không chỉ hai người họ sững sờ mà đến cả Lâm Tử Họa mấy người cũng ngơ ngác.
Đại Hạ tam hoàng tử đỏ mắt, tủi thân nói: "Đại sư huynh, từ ngày ta biết ngươi, ta đã bắt đầu khen ngươi rồi mà ngươi đâu có đối với ta như vậy."
"Vậy hả?" Cổ Trường Sinh sờ cằm, "Vậy ngươi lại khen xem?"
Đại Hạ tam hoàng tử lập tức hăng hái, trực tiếp đứng lên từ ghế dựa mềm lam thủy ngọc, lớn tiếng nói: "Đại sư huynh nhà ta, vô địch thiên hạ!"
"Đúng, vô địch thiên hạ!"
Lâm Tử Họa thấy thế, cũng hùa theo kêu lên.
Cổ Trường Sinh bĩu môi nói: "Cái này mà gọi là khen sao? Các ngươi chỉ là đang trình bày một sự thật rất bình thường thôi."
Đại Hạ tam hoàng tử: "..."
Lâm Tử Họa: "..."
Được, được, được!
Chúng ta khen là sự thật.
Còn người đẹp khen mới là thích nghe đúng không?
"Đa tạ công tử ban thưởng, đại ân đại đức, suốt đời khó quên!"
Lúc này, hai vị mỹ nữ cổ điển đã kịp phản ứng, vội vàng hành lễ với Cổ Trường Sinh.
Các nàng không ngờ, đây chỉ là cách nói chuyện bình thường của các nàng mà lại mang đến một phần cơ duyên khó tưởng tượng như vậy.
Bình cảnh trong cảnh giới tu luyện, thường rất thần kỳ.
Có khi nhẹ nhàng một chút liền có thể đột phá ngay.
Nhưng có khi, cả đời cũng không thể vượt qua được.
Chính vì thế, các nàng mới được sắp xếp đến vị trí này.
Nào ngờ lại trực tiếp có được một phần cơ duyên khó tưởng tượng.
Thậm chí điều này rất có thể thay đổi vận mệnh của các nàng!
Cổ Trường Sinh khẽ đưa tay, ra hiệu không cần đa lễ, nhẹ nhàng nói: "Báo ân dễ thôi, lần đấu giá này kết thúc, các ngươi trực tiếp đến Thiên Kiếm Đạo Tông báo danh."
"Hả?"
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Hóa ra là ngươi lại đang đào góc tường đấy hả?
Cổ Trường Sinh nhìn hai tỷ muội có chút ngơ ngác, khẽ mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ngươi chỉ cần nói lại lời này cho cao tầng của Vạn Bảo Các biết, họ sẽ tự trả lại văn tự bán mình cho các ngươi."
Khi thấy hai tỷ muội này, Cổ Trường Sinh liền biết ý của Vạn Bảo Các.
Đây là Vạn Bảo Các dành cho Thiên Kiếm Đạo Tông một phần thiện ý.
Mà sau khi xem thấu nguồn gốc của đôi tỷ muội song sinh này, Cổ Trường Sinh cũng vui vẻ tiếp nhận phần thiện ý này.
Nếu không hắn ban thưởng cơ duyên để làm gì?
"Cái này..."
Hai tỷ muội dù đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng không ngờ Cổ Trường Sinh lại đưa ra yêu cầu này, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Được rồi, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi."
Cổ Trường Sinh phẩy tay, ra hiệu không cần nhiều lời.
Hai người đành phải lui xuống.
Sau khi hai người rời đi, Ninh Dao liền mở miệng hỏi: "Ngươi lại muốn viết Vạn Cổ Mỹ Nhân Phổ nữa à?"
Cổ Trường Sinh liếc mắt nói: "Mới chỉ đến đâu thôi."
"Vạn Cổ Mỹ Nhân Phổ?"
Đại Hạ tam hoàng tử cùng Lâm Tử Họa hai mặt nhìn nhau.
Không phải chứ, đại sư huynh còn có cái sở thích này sao?
Là muốn thu hết mỹ nhân trong vạn cổ tuế nguyệt sao?
Ái chà! Quá phận rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận