Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 578: Từ bỏ luyện tâm

Đông Nhã càng thêm cảnh giác.
Tiêu Thần không tiếp tục mà quay đầu nhìn về phía Thiên Thanh Ma Nữ cùng Tiên Hạc Thánh Tử, cười nói: "Ta đã để ý cô bé này rồi, ta muốn dẫn nàng về U Minh Tông, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Hai người tuy có nghi hoặc nhưng đều lắc đầu biểu thị không có ý kiến.
Lý Thanh Mây đeo kiếm, như có điều suy nghĩ.
Có lẽ đây là hạt giống mà tiểu sư đệ muốn bồi dưỡng?
Hắn hiểu được phương pháp tu hành đặc thù của tiểu sư đệ nhà mình. Có thể nhìn ra một vài điểm mà người thường không nhìn thấy. Cho nên, cô bé thoạt nhìn không có thiên phú tu luyện kia có lẽ là một hạt giống tu luyện rất tốt.
Tiểu sư đệ đã nói, nếu có lúc muốn đến Tử Ma Thiên Tông, hắn sẽ tìm cho U Minh Tông một hạt giống tu luyện rất tốt.
Bất quá so với những người ở trấn này, cô bé này nhìn bên ngoài lại không có gì đặc biệt. Không biết tiểu sư đệ đã nhìn ra được điều gì?"
"Ta không có đi với ngươi!"
Đông Nhã tự nhiên cũng nghe thấy Tiêu Thần nói, nàng lập tức lớn tiếng cự tuyệt.
Tiêu Thần nhìn Đông Nhã, cười ha hả nói: "Ngươi không có quyền lựa chọn, ngươi hỏi thử 'ca ca tỷ tỷ' của ngươi xem bọn họ có dám cự tuyệt không?"
Đông Nhã vô ý thức nhìn về phía Hồng Ly tỷ tỷ.
Lúc này.
Hồng Ly vẫn đang ngồi tu hành, nếu trước đó Cổ Trường Sinh nói không vội, vậy có nghĩa là có thâm ý khác, chuyện này nàng cũng không cần tham dự.
Nhưng Đông Nhã thấy vậy, vẫn không khỏi biến sắc.
Nàng lại vội vàng nhìn về phía Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế đu, lười biếng nói: "Làm việc thì làm việc, dọa con bé làm gì."
Tiêu Thần mỉm cười nói: "Đây không phải dọa, đây là giúp đỡ nàng, nàng nên có một bầu trời rộng lớn hơn."
Cổ Trường Sinh chậm rãi mở mắt, nhìn Tiêu Thần.
Trong khoảnh khắc này.
Thân thể Tiêu Thần đột nhiên căng thẳng, không hiểu có chút sợ hãi. Phảng phất bí mật của mình hoàn toàn bị nhìn thấu vậy.
"Thật sự là... Lãng phí."
Cổ Trường Sinh khẽ nói một câu.
Cũng không biết là đang nói lãng phí cái gì?
Nhưng trải qua ánh mắt của Cổ Trường Sinh, Tiêu Thần lại thu lại ý đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi thăm một chút, địa vị của U Minh Tông ta tại Lương quốc như thế nào."
"Không hứng thú."
Cổ Trường Sinh lười biếng nói, lần nữa nhắm mắt lại.
Hành động như vậy cũng đại biểu ý của hắn.
Tiễn khách.
Tiêu Thần thấy vậy, âm thầm nhíu mày, nhưng cảm giác trong nháy mắt đó khiến hắn không dám lỗ mãng.
Hắn nhìn thoáng qua Đông Nhã, cười nói: "Cô bé, sau này chúng ta cũng sẽ ở lại trấn Trường An, nếu ngươi thay đổi ý định thì có thể đến tìm ta."
Nói xong, Tiêu Thần làm thủ thế với đại sư huynh Lý Thanh Mây.
Rút lui!
Lý Thanh Mây thấy vậy, mắt cụp xuống, thần sắc có chút ngưng trọng.
Nếu ngay cả tiểu sư đệ cũng thấy kiêng kị.
Vậy có nghĩa là thiếu niên mặc áo đen thoạt nhìn có vẻ phàm nhân kia đáng sợ hơn trong tưởng tượng!
"Đi rồi?"
Người của Tiên Hạc Môn và Thiên Thanh Ma Môn thấy vậy thì lại sửng sốt.
Tiêu Thần này nhìn qua có vẻ vô hại nhưng lại là một tiểu ma đầu, người bình thường căn bản không dám trêu chọc, nếu không sẽ là một con đường chết.
Sao gia hỏa này hôm nay lại khách khí như vậy?
Nghĩ tới đây, Thiên Thanh Ma Nữ liếc mắt nhìn chằm chằm Cổ Trường Sinh rồi cũng dẫn người của Thiên Thanh Ma Môn rời đi.
Tiên Hạc Thánh Tử lại nhân tiện chắp tay với Cổ Trường Sinh: "Đạo hữu, tại hạ là Tiên Hạc Thánh Tử, không chừng sắp tới còn sẽ quấy rầy, xin được cáo lỗi trước."
Thấy Cổ Trường Sinh không phản ứng, hắn cũng dẫn theo mấy người của Tiên Hạc Môn rời đi.
Người của ba thế lực lớn cứ như vậy rút lui.
Chọn ở lại trấn trước, rồi sẽ từ từ điều tra.
Đông Nhã nhìn theo những người kia sau khi rời đi, nghi ngờ nhìn Cổ Trường Sinh: "Những người đó là ai vậy?"
Cổ Trường Sinh lười biếng nói: "Đương nhiên là người tu hành."
Đông Nhã càng khó hiểu: "Trường Sinh ca ca bảo ta xem, chính là xem bọn họ?"
Cổ Trường Sinh khẽ lắc đầu: "Vốn muốn nói với ngươi, người tu hành có cả thiện và ác, ngươi thấy ta và Hồng Ly tỷ tỷ tốt thì tự nhiên cũng phải biết những người tu hành ác, đáng tiếc lại dọa tên nhóc đó mất rồi."
Đông Nhã không ngốc, trong nháy mắt hiểu ra thâm ý của Cổ Trường Sinh, mặt nhỏ đầy vẻ ngưng trọng: "Chẳng lẽ, những người kia đều là người xấu?"
Cổ Trường Sinh sờ cằm: "Mức độ xấu khác nhau, bất quá người xấu nhất chắc là tên vừa nói chuyện với ngươi kia."
Đông Nhã nghiến răng nghiến lợi, trong mắt sinh ra sát khí: "Đợi sau này ta lợi hại, nhất định phải xử lý hết bọn bại hoại này!"
Nhưng đột nhiên, Đông Nhã lại nhụt chí nói: "Nhưng mà, hình như ta không có tư chất tu hành gì cả..."
Cổ Trường Sinh cười nói: "Ngươi chỉ mới bắt đầu, gấp làm gì."
Đông Nhã nghe vậy liền nở nụ cười: "Trường Sinh ca ca không ghét bỏ Tiểu Nhã là tốt rồi."
Cổ Trường Sinh chậm rãi đứng lên: "Ta ghét bỏ cái gì, ta chỉ dẫn ngươi bước vào cánh cổng tu hành, sau này đường đi ngươi phải tự mình bước đi."
"Hả?"
Đông Nhã lập tức giật mình: "Trường Sinh ca ca muốn đi?"
Cổ Trường Sinh cười nói: "Tạm thời không đi, nhưng sau chuyện này là nên đi rồi, đến lúc đó chính ngươi cố gắng lên."
Hốc mắt Đông Nhã đỏ lên, có chút thất vọng: "Dạ..."
Dù đã sớm biết Cổ Trường Sinh ca ca và Hồng Ly tỷ tỷ có thể sẽ đi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Nửa tháng chung sống đã khiến nàng nảy sinh một mức độ ỷ lại nhất định.
Nàng phảng phất lại có ca ca, tẩu tẩu.
Nhưng bây giờ, nàng không thể không đối mặt với hiện thực.
"Nhân sinh của ngươi chỉ mới bắt đầu, không cần thất vọng, thế giới rất lớn, con đường của ngươi sẽ còn rất dài rất dài, ta sẽ ở cuối con đường chờ ngươi."
Cổ Trường Sinh đến trước mặt Đông Nhã, đưa tay xoa đầu Đông Nhã: "Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết một bí mật."
Đông Nhã kìm nén cảm xúc, trịnh trọng gật đầu.
Lúc này.
Hồng Ly cũng đứng dậy, nhìn Cổ Trường Sinh, ánh mắt dò hỏi.
Cổ Trường Sinh nói với Đông Nhã: "Chuyên tâm ở nhà tu luyện."
Đông Nhã lần nữa gật đầu.
Cổ Trường Sinh dẫn Hồng Ly rời đi.
Sau khi đi xa, hai người trong nháy mắt vụt lên không trung, đứng trên trời, quan sát toàn bộ trấn Trường An.
"Tên Tiêu Thần đó..."
"Có vấn đề?"
Hồng Ly hỏi.
Cổ Trường Sinh bình tĩnh nói: "Hắn chính là thiên mệnh chi nhân mà trước đó ta muốn tìm."
Hồng Ly cũng không mấy ngạc nhiên trước đáp án này.
Cổ Trường Sinh khẽ thở dài: "Thế giới chư thiên này không còn bất kỳ ý nghĩa luyện tâm nào nữa, ta đưa ngươi về Huyền Hoàng Giới Thánh Vực."
"Bây giờ đi sao?"
Hồng Ly ngạc nhiên.
Nàng vừa mới nghe Cổ Trường Sinh nói vẫn còn một thời gian mà.
Cổ Trường Sinh lắc đầu nói: "Ta sẽ rời đi trước, giúp Đông Nhã dọn đường tốt."
Hồng Ly trầm mặc một lát rồi nói: "Ta đi tạm biệt nàng."
Cổ Trường Sinh khẽ đưa tay: "Không cần, con đường của nàng nhất định gian nan, nhưng nàng sẽ đi đến điểm cuối cùng, đến lúc đó các ngươi sẽ tự gặp nhau."
Hồng Ly hiểu thâm ý của Cổ Trường Sinh, không tiếp tục hỏi.
Nàng nhìn thoáng qua về hướng nhà Đông Nhã, âm thầm cổ vũ cho Đông Nhã.
"Ông."
Một khắc sau.
Hồng Ly biến mất không thấy gì nữa.
Đã bị Cổ Trường Sinh đưa về Thiên Kiếm Đạo Tông ở Huyền Hoàng Giới Thánh Vực.
Còn Cổ Trường Sinh thì một mình đứng trên trời quan sát Tiêu Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận