Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 559: Tiểu tử này còn không có phi thăng đâu

Thời gian chậm rãi trôi qua.
Sinh Mệnh Linh Tuyền tưới tiêu, không một tiếng động.
Nhưng nếu có người ở trên chư thiên vạn giới, liền sẽ phát hiện, ở những giới vực đã từng vỡ nát, có từng đạo quầng vũ màu trắng mà mắt thường có thể thấy đang chảy qua.
Cũng không lâu lắm, liền bao phủ toàn bộ chư thiên vạn giới.
Đây chính là chỗ lợi hại của Sinh Mệnh Linh Tuyền.
Nó có thể không cần bất kỳ thủ đoạn nào, liền có thể chảy đến mọi ngóc ngách của chư thiên vạn giới.
Cùng lúc đó.
Tân Thiên Đình chi chủ Thiên Mệnh Đại Đế, tựa hồ có chút cảm ngộ, mở mắt nhìn về phía chư thiên vạn giới.
Biến hóa khó hiểu kia, khiến nàng cảm thấy mình còn có thể tiến thêm một bước.
Không chỉ có Thiên Mệnh Đại Đế.
Tất cả sinh linh xuất từ chư thiên vạn giới, đều cảm nhận được một luồng sinh mệnh lực nồng đậm vào khoảnh khắc này.
Ngay cả những người ở Quỷ thành như Minh Đế, cũng cảm nhận được sinh mệnh lực được gia tăng rất lớn.
Tại Đế Đình vị diện Tiên Giới.
Đông Phương Đế Quân đã xử lý xong rất nhiều chuyện, vốn định phái người đả thông liên hệ giữa vị diện Tiên Giới và hạ giới, đột nhiên có cảm ứng.
"Sinh Mệnh Linh Tuyền đã mở ra rồi sao..."
Đông Phương Đế Quân thấy vậy, không khỏi mỉm cười.
Không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là tổ sư ra tay.
"Có tổ sư ở đây, tòa chư thiên này của chúng ta, vững như thành đồng!"
Đông Phương Đế Quân hiếm khi thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng có mà vững như thành đồng nữa, tôn thượng muốn rời khỏi tòa chư thiên này một thời gian."
Lúc này, một lão già hom hem mang theo bầu rượu, xuất hiện bên cạnh Đông Phương Đế Quân.
"Bái kiến tổ sư bá!"
Đông Phương Đế Quân cung kính hô.
Người đến chính là Tửu Kiếm Tiên lão Mộ, đã chữa thương xong.
Lão Mộ uống rượu vào miệng, chậm rãi nói: "Tuy nói tôn thượng vô địch, lần này đánh lui rất nhiều người, nhưng những tên kia không phải là kẻ ngốc, sẽ không nhìn chằm chằm vào tôn thượng, cho nên đến lúc đó thế tất sẽ chuyển mục tiêu, nhằm vào tòa chư thiên vạn giới này của chúng ta, so với các chư thiên vạn giới khác mà nói, tòa chư thiên này của chúng ta, cũng chỉ có lão đầu tử là chiến lực trên chư thiên, những người khác không đáng chú ý..."
Đông Phương Đế Quân nghe ra ý tứ trong miệng lão Mộ, cười nói: "Vậy không bằng tổ sư bá sau này liền ở lại Đế Đình, rượu ở Đế Đình không giống với Thiên Đình, lão nhân gia ngài chắc hẳn đã rất lâu chưa từng uống rồi, phải không?"
Lão Mộ hơi khép mắt, cười ha hả nói: "Sao lại có kiểu hối lộ quang minh chính đại như ngươi?"
Đông Phương Đế Quân khoát tay nói: "Tổ sư bá nói gì vậy, ta đây là hậu bối, chỉ là muốn cùng ngài thân thiết một chút thôi."
Lão Mộ cười càng tươi: "Thôi được, vì sự an toàn của tòa chư thiên này, lão đầu tử liền cố mà ở lại vậy."
Đông Phương Đế Quân nghe vậy, trong lòng lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Trận chiến trước đó, đã khiến hắn hiểu được, các chư thiên khác có không ít cường giả trên chư thiên trấn thủ.
Tuy trận chiến trước kia, đã chấn nhiếp không ít người, nhưng vấn đề của vị diện Tiên Giới, rất nhiều chư thiên đều có.
Cho nên tương lai tất nhiên sẽ xảy ra chiến tranh giữa các chư thiên.
Chính mình cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
"Tổ sư bá, lần này tổ sư xong chuyện, sẽ đi đến tòa chư thiên vạn giới nào?"
Đông Phương Đế Quân nhẹ giọng hỏi, đồng thời cũng lấy ra Đế Đình tiên nhưỡng đã sớm chuẩn bị xong.
Lão Mộ không lộ vẻ gì nhận lấy, chậm rãi nói: "Tôn thượng làm việc, trước giờ không nói gì thêm, mặc dù lão đầu tử là người thân cận nhất của tôn thượng, nhưng cũng không rõ ràng lắm."
Lão Mộ không biết xấu hổ dán cho mình cái mác 'Đệ nhất hồng nhân'.
Dù sao không ai biết rõ, sợ cái trứng gì.
Người sống một đời, thế nào cũng phải thổi mấy cái Đại Ngưu Bức.
Nếu đều là thổi phồng da trâu cả rồi, vậy thổi thế nào liền xem vào bản lĩnh của chính mình rồi.
"Bất quá, theo như lão đầu tử hiểu rõ về tôn thượng, hắn hơn phân nửa là đi tòa chư thiên kia."
Lão Mộ thần thần bí bí nói.
Đông Phương Đế Quân nhíu mày nói: "Tòa kia? Tòa kia là tòa nào?"
Lão Mộ nhấp một ngụm tiên nhưỡng, cái đồ này ngon thật: "Đương nhiên là tòa kia rồi."
Đông Phương Đế Quân: "..."
Hắn đã nhìn ra, tổ sư bá đây là đang nói nhảm.
"Lại cho một bình nữa, cái đồ này coi như không tệ."
Lão Mộ hai ba ngụm làm xong tiên nhưỡng, nói với Đông Phương Đế Quân.
Đông Phương Đế Quân đành phải lấy thêm ra mấy bình tiên nhưỡng, hỏi lại lần nữa: "Vậy nếu như tòa chư thiên vạn giới này của chúng ta xảy ra chuyện, tổ sư sẽ trở về sao?"
Lão Mộ tiếp nhận tiên nhưỡng sau đó, ngữ khí hòa ái nói: "Trở về khẳng định là sẽ trở lại, nhưng còn phải xem là chuyện gì."
Đông Phương Đế Quân tiếp tục hỏi: "Tỷ như?"
Lão Mộ lần nữa làm xong một bình, nhìn thấy mí mắt Đông Phương Đế Quân giật giật.
Luôn cảm giác tiên nhưỡng không đủ a.
Lão Mộ ợ rượu, chậm rãi nói: "Ví dụ như Đế Đình nội loạn chẳng hạn, hắn khẳng định sẽ không quản, dù sao hiện tại ngươi là Đông Phương Chính, là chủ của Đế Đình, đến chút chuyện nhỏ như vậy mà còn không xử lý được, vậy ai quản ngươi? Đừng nói tôn thượng rồi, lão đầu tử cũng chẳng thèm quản ngươi."
"Nhưng nếu có những tên trên chư thiên đến gây sự, vậy ngươi cứ yên tâm, tôn thượng chắc chắn sẽ ra tay dạy cho bọn họ cách làm người."
Nghe được những lời này, Đông Phương Đế Quân cảm thấy những tiên nhưỡng này thật đáng giá.
Lão Mộ cũng cảm thấy chỉ nói tôn thượng không làm nổi bật được uy phong của mình, thế là còn nói thêm: "Ngươi đừng sợ, lão đầu tử mạnh một chút, còn có sư tổ của ngươi Trần Luyện thiên kiếm nữa đó."
Nói xong lão Mộ còn lung lay chiếc ngọc hoàn vàng trên cổ tay.
Nhưng ngay sau đó.
Ngọc hoàn vàng biến mất không thấy.
"Tổ sư bá..."
Đông Phương Đế Quân chỉ chỉ.
Lão Mộ đưa tay nhìn: "Ơ, thiên kiếm của lão đầu tử đâu?"
Đông Phương Đế Quân đành phải ho nhẹ hai tiếng ám chỉ.
Lão Mộ uống hơi nhanh, cộng thêm ưa thích say khướt, bây giờ thật sự là say rồi, hùng hùng hổ hổ nói: "Khục cái con gà, lão đầu tử hỏi ngươi đấy."
Khóe miệng Đông Phương Đế Quân co giật, đành phải cúi người hành lễ nói: "Đông Phương Chính bái kiến tổ sư."
Lúc này.
Lão Mộ lập tức thanh tỉnh, còn chưa quay người đã bắt đầu cười nịnh nói: "Tôn thượng đến rồi, lão đầu tử nhớ người muốn chết!"
Chỉ thấy Cổ Trường Sinh lơ lửng trên không trung, ngón tay chuyển động hóa thành thiên kiếm ngọc hoàn màu vàng, cười ha hả nói: "Cảm thấy tâm tình chữa thương xong rất tốt hả?"
Lão Mộ cười hắc hắc nói: "Cũng tàm tạm thôi."
"Mau về nhân gian đi."
Cổ Trường Sinh đem ngọc hoàn vàng trong tay ném về phía lão Mộ, tức giận nói: "Không thấy Tứ trưởng lão nhà ngươi đang khó phi thăng à, ngươi không giúp hắn thì cả đời hắn ở nhân gian à."
Lão Mộ tiếp nhận ngọc hoàn vàng, trừng mắt nói: "Tiểu tử này còn chưa phi thăng đâu."
Cổ Trường Sinh liếc mắt: "Ngươi cứ nói đi."
Trước đó, Cổ Trường Sinh nuôi lớn Hạ Tam hoàng tử cùng Hạ Cực Bá phi thăng, nhưng làm Tứ trưởng lão hâm mộ đến phát hờn.
Tứ trưởng lão mặt dày mày dạn muốn Cổ Trường Sinh đem hắn cũng đưa lên.
Cổ Trường Sinh đã khuyên nhủ hắn một hồi, bây giờ Nhân gian Thiên Kiếm Đạo Tông chính là thời điểm mấu chốt chuyển giao thế hệ cũ và mới, nếu đi hết thì một ông già cũng chẳng còn, ngươi tuy gà nhưng thâm niên cũng đủ rồi, cho nên ở lại dẫn dắt người mới đi.
Tứ trưởng lão suýt chút nữa không hộc máu, đồ đệ của hắn là Đường Viên Viên, hiện giờ đã là thủ tọa Nhân Kiếm phong, sắp tiến vào Thiên Thần cảnh rồi, đến lúc đó đồ đệ của hắn phi thăng mà hắn còn ở lại Thiên Kiếm Đạo Tông, vậy hắn xấu hổ chết mất.
Nhưng Tứ trưởng lão nói thế nào đi nữa, Cổ Trường Sinh chính là không giúp hắn.
Không còn cách nào, Tứ trưởng lão chỉ có thể mượn rượu giải sầu.
Nguyền rủa Cổ Trường Sinh, nhớ năm xưa ngươi tiến vào Thiên Kiếm Đạo Tông, chỉ có ta coi trọng ngươi nhất thôi a!
Cổ Trường Sinh lười biếng nói một câu: Thật xin lỗi, ta gia nhập Thiên Kiếm Đạo Tông tổng cộng không đến một năm.
Lời này không biết làm lòng Tứ trưởng lão thế nào, ôm mặt ô ô khóc lớn.
Khiến cho Cổ Trường Sinh cười không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận