Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 138: Giết thôi

Tốc độ đến nơi của Đạo Tông thiên kiếm, quả thực khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ. Dù sao trên đường đi bọn họ đều có thám tử. Theo lý mà nói, đám người thiên kiếm Đạo Tông cần không ngừng trung chuyển, đến Tiêu Dao thần sơn tối thiểu cũng phải buổi trưa trở về sau mới đến. Nhưng thiên kiếm Đạo Tông tựa hồ chỉ đi Hoàng Lương thành, liền trực tiếp đến Tiêu Dao thần sơn. Mấu chốt nhất là. Vị trí bọn họ đứng, căn bản không có đài truyền tống! Điểm này, cũng bị đám người chú ý tới. Cùng lúc đó. Tại Tiêu Dao thần sơn, một tòa động phủ hoa lệ, linh khí hóa lỏng. Quân Lăng Thiên đột nhiên mở hai mắt. Hắn vẫn một bộ áo trắng. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh khí thần của Quân Lăng Thiên đã sung mãn. Chỉ là cặp mắt vốn vênh váo hung hăng, bễ nghễ thiên hạ, giờ phút này trở nên có chút phức tạp. Hắn đã nhận được tin tức, Cổ Trường Sinh bọn người đã đến rồi. "Đến lúc phải rời đi." Quân Lăng Thiên khẽ nhả một ngụm trọc khí, đè xuống đủ loại cảm xúc trong lòng. Giống như Ly Hỏa Đế Tử, những ngày này trải qua, khiến hắn trưởng thành hơn rất nhiều. Hắn không muốn tiếp tục đợi trong Quân gia nữa. Hắn muốn đi ra ngoài một chút. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, hắn luôn cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện xảy ra. Chỉ tiếc, mặc kệ hắn thuyết phục thánh chủ thế nào, thánh chủ cũng không để vào trong lòng. Dùng lời của thánh chủ thì, coi như vị lão tổ thần bí của thiên kiếm Đạo Tông hiện nay, có thực lực tương tự Tề Kiến Long, đủ để chém giết hơn 100 thiên thần, cũng chỉ có thể chết ở chỗ này. Bởi vì lần này, Cửu Vũ Tiên Môn thế nhưng là cầm theo thánh chỉ đến. Đến lúc đó xin thánh hạ phàm, chẳng phải thiên kiếm Đạo Tông chỉ có một con đường chết? Đối mặt với những giải thích hợp lý này của thánh chủ, Quân Lăng Thiên cũng không biết phải trả lời thế nào. Cũng không thể nói rằng hắn cảm thấy có vấn đề sắp xảy ra, cho nên liền bảo cả Quân gia dọn đi a? Điều đó căn bản không thực tế. Cho nên Quân Lăng Thiên quyết định rời đi. Dù sao ở Quân gia, hắn cũng không lo lắng. Cha mẹ hắn đã sớm phi thăng Thánh Vực. Trong Quân gia, đều là người ngoài. Đối với những tình thân này, Quân Lăng Thiên từ trước đến nay thấy rất nhạt. Thôi. Bất kể thế nào, tự hắn rời đi là được. Quân gia thắng là tốt nhất. Nếu thua… Vậy hắn phải suy nghĩ thật kỹ, sau này mình có còn muốn đối địch với Cổ Trường Sinh hay không. Quân Lăng Thiên thu hồi suy nghĩ, lặng lẽ rời khỏi Tiêu Dao thần sơn từ một phía khác. Mà lúc Quân Lăng Thiên rời đi. Cửa chính Tiêu Dao thần sơn. Cổ Trường Sinh nhìn người của các thế lực lớn, một mặt kỳ quái nói: "Không phải đã bảo các ngươi dọn nhà sao? Sao các ngươi còn ở đây mời người đến làm khách?" Nhưng các Đại trưởng lão ở phía sau lại lộ vẻ nghiêm túc đến cực điểm. Dù cho lời nói lúc trước của Cổ Trường Sinh khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Nhưng khi đến Tiêu Dao thần sơn, nhìn thấy những cường giả tuyệt đỉnh ngạo nghễ đứng trên trời như thần linh quan sát nhân gian, vẫn cảm thấy sợ mất mật. Tam hoàng tử Đại Hạ ở bên cạnh cũng không nhịn được rụt rè. Hắn là đầu óc nóng lên rồi theo đến, không ngờ trực tiếp hạ cánh ở Tiêu Dao thần sơn. Mẹ nó. Cảm giác gặp nguy hiểm a! "Đại sư huynh, chúng ta sẽ không sao chứ?" Tam hoàng tử Đại Hạ đành phải nhỏ giọng hỏi thăm Cổ Trường Sinh. Cổ Trường Sinh khẽ giơ tay, ra hiệu không sao. Tam hoàng tử Đại Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần đại sư huynh không hoảng hốt, vậy hẳn là không có vấn đề lớn! "Tiểu tử này chính là Cổ Trường Sinh." Lơ lửng trên trời cao, từng vị đại nhân vật đến từ chín đại đế môn đều đổ dồn tầm mắt lên người Cổ Trường Sinh. Thiếu niên áo bào đen 11 tuổi này, quả thực rất dũng cảm. Cho dù đối mặt với nhiều cường giả tiền bối như vậy, cũng nửa điểm không luống cuống. "Nữ tử mặc kiếm bào đen đứng cạnh hắn, chính là tông chủ thiên kiếm Đạo Tông Thác Bạt Tôn, món đồ kia ở trên người nàng." Càng nhiều người lại dời mắt về phía Thác Bạt Tôn. "Đạo hữu." Thánh chủ Quân gia đương nhiên không có phản ứng Cổ Trường Sinh, mà nhìn về phía Đại trưởng lão Thái Hoang Đế Môn. Trong mắt bọn họ, tất cả những người đến Tiêu Dao thần sơn cùng Cổ Trường Sinh đều là tự tìm đường chết. Một đám người sắp chết thôi. Không cần để ý đến? Đại trưởng lão Thái Hoang Đế Môn tự nhiên biết ý của thánh chủ Quân gia, chắp tay rồi bay ra khỏi đội ngũ, đi lên phía trước, nhìn Thái Hoang Đế Tử ở phía sau Cổ Trường Sinh, nói: "Đế tử chớ chấp mê bất ngộ, nhanh chóng theo lão phu về tông." Thái Hoang Đế Tử ngáp một cái. Không biết có phải do hôm qua bị Lâm Tử Họa làm ồn nên ngủ không ngon, hay là bị Cổ Trường Sinh lây bệnh. Hoặc có lẽ… Cảm thấy những con sâu kiến này thực sự quá nhàm chán. Tóm lại. Căn bản không để ý đến Đại trưởng lão Thái Hoang Đế Môn. Điều này khiến người của các đại đế môn phía sau có chút nhíu mày. Quốc sư Thần Triều Đông Hoang khẽ nhắm mở hai mắt, hình như có đạo vận đang lưu chuyển, lặng lẽ nhìn Thái Hoang Đế Tử. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền phát hiện trên người Thái Hoang Đế Tử bỗng có từng đạo hắc viêm đáng sợ lượn lờ. Mặt quốc sư Thần Triều Đông Hoang không biểu cảm, bỗng nhắm mắt lại, hai dòng máu tươi đen ngòm chảy ra từ khóe mắt. Hai tay giấu dưới tay áo đã nắm thành quyền, đốt ngón tay trắng bệch. Rõ ràng bên ngoài bình tĩnh, hoàn toàn không thể kìm nén được cuồng phong sóng dữ trong lòng! Bởi vì...Hắn bị mù! Chỉ vừa nhìn thoáng qua, liền trực tiếp mù. Rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì ở Thái Hoang Đế Tử? Quốc sư Thần Triều Đông Hoang kinh hãi không dám lên tiếng. Mà giờ khắc này. Đại trưởng lão Thái Hoang Đế Môn thấy Thái Hoang Đế Tử không phản ứng, có chút bất đắc dĩ, đành phải phất tay. Vù vù vù Từ thần cung trên không Tiêu Dao thần sơn, từng đạo thần hồng bắn tới. Đó là lão tổ cảnh giới thiên thần Thái Hoang Đế Môn gấp rút đến tiếp viện. Đại Đế Tiên Môn là thế lực mạnh nhất hạ giới, mỗi một Đại Đế Tiên Môn không biết cất giấu bao nhiêu lão quái vật thiên thần. Bình thường bọn họ không hề rời núi, không ai biết sự tồn tại của họ. Chỉ đến lúc mấu chốt mới lộ diện. Lúc này chính là thời khắc mấu chốt. Nhất định phải buộc Thái Hoang Đế Tử trở về! Tổng cộng 10 vị cảnh giới thiên thần! Tất cả đều đến từ Thái Hoang Đế Môn. Bọn họ như mười vầng mặt trời, treo trên trời cao, phát ra thiên uy áp chúng sinh của thiên thần! Uy áp khủng bố khiến người của thiên kiếm Đạo Tông run rẩy. Nhưng cũng có người tỉnh táo, ví dụ như Đại trưởng lão Võ Đào. Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Tại sao...Tại sao thiên uy của những thiên thần này nhìn đáng sợ vậy, nhưng dường như không hề có ảnh hưởng đến bọn họ? Đại trưởng lão cảm thấy kỳ lạ, vô thức nhìn về phía Cổ Trường Sinh phía trước nhất. Đừng nói là lại là do tiểu Trường Sinh? Hay là vị lão tổ thần bí bên cạnh tiểu Trường Sinh bảo vệ mọi người trong bóng tối? "Đế Tử nhanh chóng về tông, chớ có chấp mê bất ngộ!" 10 vị cường giả cảnh giới thiên thần của Thái Hoang Đế Môn nhao nhao lên tiếng, như tiếng trời vang dội! Tiếng vang như sấm nổ, người không kiên định trong tâm trí e là đã quỳ xuống đất thần phục từ lâu. Nhưng rơi vào tai Thái Hoang Đế Tử, lại chỉ thấy hơi ồn ào. Hắn nhìn về phía Cổ Trường Sinh. Cổ Trường Sinh giơ hai tay lên, duỗi lưng mỏi, khẽ nói: "Giết thôi." Ầm! Trong khoảnh khắc. Nơi Thái Hoang Đế Tử đứng, bỗng nổ ra một đám mây mù trống rỗng. Thái Hoang Đế Tử trong nháy mắt biến mất không thấy. Khí kình khủng khiếp khiến Đại trưởng lão và những người khác nhao nhao lùi lại, kinh ngạc trước thực lực của Thái Hoang Đế Tử. Lâm Tử Họa ở bên cạnh thấy thế, lập tức kích động lên. Cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy thực lực của vị Thái Hoang Đế Tử này! Đây chính là người hung ác đã đánh bại Diệp Trần hai lần a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận