Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 820: Đại đạo lời thề

Tiểu Thanh cũng lên tiếng: "Chủ nhân nói rất đúng."
Tên người trùng đồng kia hoàn toàn không tin, cười lạnh: "Bọn họ đều là người của ngươi, đương nhiên nói theo ngươi, không đáng tin chút nào!"
Con lươn nhỏ không vui: "Ngươi nói vớ vẩn gì vậy? Ta không nghe chủ nhân thì nghe ai? Ngươi là ai chứ?"
Tên người trùng đồng kia càng hăng hái: "Nghe cho kỹ đây, Trường Sinh Đế Tôn tuyệt đối không thể tin, chúng ta tuyệt đối không thể bị hắn lừa gạt!"
Cổ Trường Sinh bĩu môi: "Được, vậy ngươi không cần tham gia vào chuyện này, ta hỏi người khác."
Tên người trùng đồng kia vội nói: "Chư vị đồng đạo, đừng để tên này lừa gạt!"
"Chúng ta chỉ có đồng lòng hiệp lực mới có cơ hội!"
Hắn lớn tiếng nhắc nhở mọi người.
Sau đó liền bị Cổ Trường Sinh phong bế, không nói được nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Không khí có chút trầm mặc.
Cổ Trường Sinh nói: "Ta giữ lời."
Trước đó người nữ trùng đồng bị tức đến giận tím mặt, do dự một chút rồi nói: "Ta nguyện ý tin ngươi, sau khi hỏi xong ngươi có thể thả chúng ta hết không?"
Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Tám người các ngươi đều có thể thả, chỉ có tên lắm mồm kia là không thể thả."
Lời vừa nói ra, tên trùng đồng bị động câm lặng kia trợn tròn mắt, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt mà thôi, không có tác dụng gì khác.
Quả nhiên.
Tám người trùng đồng còn lại đều lần lượt biểu thị đồng ý.
Đùa gì vậy, có cơ hội này mà không nắm bắt, vậy mới là kẻ ngu xuẩn nhất.
Bọn họ tuy đều là người trùng đồng, nhưng căn bản không quen biết nhau, cũng không phải người cùng thời đại, không cần vì một câu của đối phương mà ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Phong cách hành sự của mỗi người mỗi khác.
Nhưng đối với khát vọng sống, tuyệt đối giống nhau.
Cho nên, trong tình huống này, bọn họ đều chọn cầu sinh!
"Vậy mới đúng chứ."
Cổ Trường Sinh lộ ra nụ cười thân thiện, "Đều là những đứa trẻ ngoan."
Mọi người không hiểu sao có chút rùng mình.
Người nữ trùng đồng bị tức đến phát bực nghi ngờ nói: "Ngươi không phải là có âm mưu gì đấy chứ?"
Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Không phải, chỉ là một vấn đề rất đơn giản thôi."
"Được, vậy ngươi hỏi đi."
Mọi người có chút nóng lòng.
Người nữ trùng đồng kia lại nói: "Khoan đã!"
"Lại làm sao nữa?"
Có người bất mãn.
Người nữ trùng đồng kia nói: "Phải nói rõ ràng, vấn đề này chúng ta có biết không? Vấn đề này có gây nguy hiểm cho chúng ta không? Nếu chúng ta không trả lời được, ngươi có thả chúng ta không?"
Nghe mấy câu này, mọi người cũng tỉnh táo lại, xoay người nhìn Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Sẽ không, chỉ là để các ngươi tìm một người, người kia giống các ngươi đều là người trùng đồng, nhưng ta phát hiện trùng đồng của hắn có vấn đề."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người im lặng.
Lại là người trùng đồng? !
Tên này chẳng lẽ còn muốn săn g·iết người trùng đồng! ?
Tên đáng c·hết!
Cổ Trường Sinh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mọi người qua Trùng Đồng Châu, trợn mắt: "Mới bảo ta không săn g·iết người trùng đồng, đừng có vu oan cho người tốt có được không?"
"Được rồi, đừng có chất vấn này chất vấn kia nữa, cứ nghe hắn đi."
Mọi người trùng đồng biết tiếp tục như thế cũng không phải cách hay, một người trong đó đứng ra nói.
Cuối cùng, ngoại trừ người trùng đồng bị ép câm miệng kia ra, tám người còn lại đều thống nhất ý kiến, giúp Cổ Trường Sinh tìm người trùng đồng kia.
Người trùng đồng tìm người trùng đồng.
Đây quả thực là hai ngọn đèn pha trong bóng tối đối chiếu, tìm một phát là trúng luôn.
Tám người trùng đồng cùng phát lực.
Gần như ngay tức khắc đã xác định được chỗ của Ngạo Cổ Ma Hoàng.
Bất quá, tám người trùng đồng đều không vội mở miệng mà xác nhận lẫn nhau trước.
Cuối cùng, người nữ trùng đồng kia mới lên tiếng: "Tìm thấy rồi."
Cổ Trường Sinh vuốt cằm, như có điều suy nghĩ: "Thì ra trước đó người kia không phải là hắn."
Người nữ trùng đồng nghi hoặc nói: "Ý gì? Ngươi gặp hắn rồi sao?"
Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Hắn gây phiền phức cho nữ nhân của ta, bị ta g·iết hai lần, đúng là c·hết rồi, nhưng lại không c·hết, ngươi thấy có kỳ lạ không?"
"Ngươi còn dám nói ngươi không săn g·iết người trùng đồng! ?"
Người nữ trùng đồng trước đó còn mắng Cổ Trường Sinh đáng c·hết, giờ không nhịn được gầm lên.
Cổ Trường Sinh thật lòng nói: "Ta bảo là hắn gây phiền phức cho nữ nhân ta nên mới bị ta g·iết, huống hồ các ngươi không phải đã tìm thấy hắn rồi sao, hiện giờ hắn ở đâu?"
"Đừng nói cho hắn, hắn nhất định sẽ đi g·iết đồng đạo của chúng ta!"
Giờ phút này, người hoài nghi Cổ Trường Sinh không chỉ có một người nữa.
Ngay cả người nữ trùng đồng kia, cũng không còn tin Cổ Trường Sinh nữa.
"Đừng ép ta tự tìm, ta tự tìm được công lao xem như không có phần của các ngươi."
Cổ Trường Sinh cười ha hả nói.
Nghe vậy, mọi người dần tỉnh táo lại.
Người nữ trùng đồng ban đầu lần nữa xác nhận: "Ngươi xác định sau khi chúng ta nói cho ngươi, ngươi sẽ không g·iết hắn, hơn nữa sẽ thả chúng ta đi, đồng thời không gây phiền phức cho chúng ta nữa?"
Cổ Trường Sinh thu lại ý cười, chân thành nói: "Thật đó, ta có thể lập lời thề đại đạo."
Sau đó.
Trong ánh mắt dò xét của mọi người, Cổ Trường Sinh thực sự lập lời thề đại đạo.
Chuyện này làm mọi người hoàn toàn tin Cổ Trường Sinh.
Mà chuyện này, cũng khiến người trùng đồng bị động câm miệng kia đau buồn muốn c·hết.
Xong rồi.
Gã này vậy mà chơi thật! ?
Vậy chẳng phải gã đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất sao? !
Đáng hận thật!
Mặc dù người trùng đồng này không ngừng muốn dùng ánh mắt ám chỉ, ra hiệu muốn tham gia cùng, nhưng Cổ Trường Sinh không hề liếc nhìn gã.
"Nếu ngươi đã lập lời thề đại đạo rồi thì không còn gì để nói, vị đồng đạo kia hiện đang ngủ say ở Hoàng Thiên Giới."
Người nữ trùng đồng kia cho Cổ Trường Sinh biết nơi ở của Ngạo Cổ Ma Hoàng.
Cổ Trường Sinh nghe xong càng thấy kỳ lạ: "Ngủ say? Vậy người trước đó là ai?"
Người nữ trùng đồng nói: "Có lẽ là phân thân?"
Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Không thể nào là phân thân, ta đâu có ngốc."
Người nữ trùng đồng nói: "Tóm lại, hắn đang ở Hoàng Thiên Giới, ngươi có thể đi tìm hắn, còn nữa bây giờ nên thực hiện lời hứa của ngươi, thả chúng ta đi, đồng thời về sau không được gây phiền phức cho chúng ta."
Giọng điệu của nàng trở nên nhẹ nhàng, tựa hồ đã nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp sau khi được thả.
Bọn họ đã bị nhốt ở đây quá lâu quá lâu rồi.
Cổ Trường Sinh lại đang suy nghĩ chuyện của Ngạo Cổ Ma Hoàng, dường như không nghe thấy đối phương nói gì.
"Này? Ngươi đã lập lời thề đại đạo rồi, không được vi phạm đấy!"
Thấy Cổ Trường Sinh làm bộ không thấy, mọi người trầm giọng quát.
Cổ Trường Sinh lấy lại tinh thần, nhìn Trùng Đồng Châu đang xoay vòng hỗn loạn, khẽ mỉm cười nói: "Ai nói với ngươi lời thề đại đạo không thể vi phạm?"
"Cái gì? !"
Lời vừa nói ra, mọi người chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
Cổ Trường Sinh lười nhác nói: "Khi ngươi siêu thoát đại đạo rồi thì cái gọi là lời thề đại đạo chỉ là chuyện cười thôi."
"Đương nhiên, không phải ta không giữ lời, chủ yếu là hiện tại thả các ngươi ra thì tất cả mọi người đều c·hết, bởi vì tuổi thọ của các ngươi đã sớm kết thúc, sở dĩ không c·hết là vì các ngươi đang ở trong Trùng Đồng Châu, một khi thoát ra thì chắc chắn sẽ c·hết không nghi ngờ."
"Còn nữa, một người 15 tuổi như ta còn biết không nên tin lời của đ·ị·c·h nhân, hết lần này đến lần khác các ngươi lại tin."
"Chuyện này không thể trách ta được đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận