Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 231: Xuân hạ thu đông, lá có thể dài xanh biếc. Sinh lão bệnh tử, người không trường sinh

Chương 231: Xuân hạ thu đông, lá có thể dài xanh biếc. Sinh lão bệnh tử, người không trường sinh Vị này đến từ Đông Hoa đạo châu, người đứng đầu Trấn Ma Sứ, tên là Tạ Vân Phi.
Hắn từ khi sinh ra đã định sẵn là Trấn Ma Sứ.
Bởi vì gia thế của hắn đời nào cũng là Trấn Ma Sứ.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Vân Phi đều học những kiến thức liên quan tới trấn áp ma tai, hắn nắm giữ công pháp cũng là Trấn Ma Quyết được các đời Trấn Ma Sứ tu hành.
Khi còn bé, đồ chơi cha mẹ mang về đều liên quan đến ma vật.
Đến một ngày, Trấn Ma Sứ mang cha mẹ hắn trở về, trên người che kín vải trắng.
Dù qua lớp vải trắng cũng có thể thấy được, thi thể thiếu sót nghiêm trọng.
Từ ngày đó trở đi, Tạ Vân Phi biết, mình và ma vật sẽ không đội trời chung!
Thậm chí có lần, tay chân của đồng liêu bị ma khí xâm nhập, không thể tự chủ, hắn có cơ hội cứu nhưng vẫn chọn giết chết người đó.
Vì bị ma khí xâm nhập, dù cứu được, sau này khi trấn áp ma vật cũng sẽ dị biến, thậm chí bị ma khí điều khiển.
Sau đó hắn bẩm báo lên cấp trên, rằng đồng liêu đã không thể cứu, nên mới ra tay.
Cấp trên khen hắn không bị cảm xúc chi phối, ra sức chém ma, lập đại công!
Nhưng từ ngày đó trở đi, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã khác trước.
Tạ Vân Phi cảm thấy không sao cả, kẻ mạnh vĩnh viễn cô độc, kẻ yếu thì ngưỡng mộ, ghen ghét, chỉ vì bọn họ không làm được thôi.
Dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn này, Tạ Vân Phi thăng chức rất nhanh.
Cho đến khi trở thành người đứng đầu Trấn Ma Sứ Đông Hoa đạo châu.
Lúc này hắn, đã là người đứng đầu Trấn Ma Sứ một đạo châu!
Tiến thêm bước nữa, hắn sẽ có thể vượt qua Đông Thắng Thần Châu, trực tiếp đến Trụ Trung Thổ Thần Châu tổng bộ Trấn Ma Sứ!
Mà nếu như vì lần báo cáo sai này, khiến cho các đạo châu Trấn Ma Sứ phải về không, vậy hắn sẽ bị trừng phạt nặng nề!
Sẽ phải chịu sự trừng phạt khó có thể tưởng tượng!
Năm xưa, đám người nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường sẽ nhân cơ hội trỗi dậy!
Tạ Vân Phi không cho phép chuyện này xảy ra!
Vậy nên...
Cái người tên Cổ Trường Sinh đó, chính là ma vật đội lốt người!
Ai bảo ngươi có được sức mạnh vượt trên nhân gian? Giết ngươi, cũng là để góp phần giữ cân bằng nhân gian!
Tạ Vân Phi đè nén đủ loại cảm xúc trong lòng, dùng uy quyền của mình khiến mọi người tin tưởng tuyệt đối vào hắn.
...
"Lòng người vật này, có khi thật sự rất kỳ diệu."
Cổ Trường Sinh và mọi người đã trở lại động phủ trước kia, Diêu Hi, Diêu Khánh Phúc, tiểu công chúa Tài Thần Tông đương nhiên cũng đi theo.
Thanh Nhi và Hoan Nhi dời ghế dựa mềm làm bằng lam thủy ngọc đến.
Cổ Trường Sinh lại nằm trên ghế xích đu, từ từ nói với mọi người: "Tiểu Nhất và Tiểu Nhị là bạn thân, bình thường Tiểu Nhất không thích ăn thịt, nên lần nào cũng cho phần thịt của mình cho Tiểu Nhị."
"Lâu dần, Tiểu Nhị thành quen."
"Có một ngày, Tiểu Nhất có bạn mới là Tiểu Tam, bèn chia thịt cho Tiểu Tam, sau khi Tiểu Nhị thấy vậy liền đập luôn cả bát, từ đó đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Nhất."
"Các ngươi nói xem, ai sai?"
Cổ Trường Sinh cười hỏi.
"Đương nhiên là Tiểu Nhất rồi, rõ ràng một mực cho Tiểu Nhị, lại đột nhiên không cho, đổi lại là ta, ta cũng giận!"
Tiểu công chúa Tài Thần Tông vô thức nói ra.
Những người khác thì nhao nhao chọn Tiểu Nhị.
Tiểu công chúa Tài Thần Tông không hiểu: "Vì sao?"
Cổ Trường Sinh lười biếng nói: "Vì thịt vốn dĩ không thuộc về Tiểu Nhị."
Tiểu công chúa Tài Thần Tông không khỏi ngơ ngác: "Thì ra là vậy à! Vậy sau này ngươi đừng cho ta ăn thịt."
Cổ Trường Sinh mỉm cười: "Ninh Dao tỷ tỷ."
Ninh Dao tỷ tỷ không khỏi liếc Cổ Trường Sinh một cái, nàng biết, Cổ Trường Sinh nói nãy giờ, chính là đang đói bụng!
Đây chính là sự phức tạp của lòng người!
Hừ hừ!
Ninh Dao quay người rời đi, đi nấu cơm cho Cổ Trường Sinh.
Tiểu công chúa Tài Thần Tông lại không hiểu ý của hai người, ngồi sang một bên, nhìn Cổ Trường Sinh, vẻ mặt mong chờ nói: "Còn chuyện xưa nào nữa không, nói nhanh đi!"
Nàng biết Cổ Trường Sinh chắc chắn rất thú vị.
Đúng vậy!
Bốn vị lão tổ Thiên Thần cảnh sợ thất lễ nên không đến đây ở, mà là ở tại một động phủ khác.
Không có bốn người kia nhìn chằm chằm, tiểu công chúa Tài Thần Tông cũng trở về với tính cách vốn có, trở nên hoạt bát hơn.
"Không có."
Cổ Trường Sinh lười biếng nói.
"Hết rồi!?"
Tiểu công chúa Tài Thần Tông lập tức không vui.
"Ta có một câu chuyện."
Trần Thanh Thanh yếu ớt lên tiếng.
Tiểu công chúa Tài Thần Tông mắt sáng lên: "Kể nhanh kể nhanh."
Trần Thanh Thanh dù sao cũng không quen tiểu công chúa Tài Thần Tông, hơi xấu hổ, rụt rè nói: "Chuyện này là ông kể cho ta, hồi trước có ngọn núi, trên núi có ngôi miếu, trong miếu..."
Khóe miệng tiểu công chúa Tài Thần Tông giật giật: "Ờ..."
Cổ Trường Sinh thì không để ý đến mấy người đang tán gẫu, nhắm mắt lại.
Lòng người thật là một thứ phức tạp.
Biết rõ hắn không phải ma vật, còn muốn người đến tìm hắn gây phiền phức.
Thật sự là...
Quá nhàm chán.
Tuy Cổ Trường Sinh không chủ động cảm nhận gì.
Nhưng nhiều Trấn Ma Sứ kéo nhau đến như vậy, dù không muốn biết cũng biết.
Lời của Tạ Vân Phi, thủ lĩnh Trấn Ma Sứ Đông Hoa đạo châu dưới chân Vạn Bảo thành, Cổ Trường Sinh cũng đã nghe thấy.
Quả thực.
Mọi người đều là Thiên Thần cảnh, dựa vào đâu mà ngươi lại lợi hại hơn cả Thiên Thần cảnh?
Không phải ma vật, lại hơn cả ma vật.
Dị đoan à, phải quét sạch mới đúng.
Kiểu tâm lý này, rất nhiều người đều có.
Trong lịch sử dài đằng đẵng của nhân tộc.
Cổ Trường Sinh nhớ có hai vị thánh hiền Nho gia, một người từng đưa ra thuyết "nhân chi sơ, tính bản thiện".
Một người khác thì lại đưa ra "nhân chi sơ, tính bản ác".
Cả hai nói, đều đúng.
Nhưng cần phải ở trong một hoàn cảnh đặc biệt.
Nếu không thì rất mâu thuẫn.
Nhân gian thật thú vị.
Đôi khi lại rất vô vị.
Cũng giống như đạo lý này thôi.
"Xuân hạ thu đông, lá có thể dài xanh biếc."
"Sinh lão bệnh tử, người không trường sinh."
Cổ Trường Sinh nhẹ giọng lẩm bẩm.
Người tu hành, cầu sức mạnh, cầu trường sinh.
Nhưng dù thế nào, rồi cũng sẽ chết.
Cho dù ngươi có chói lọi cả một đời.
Cho dù thực lực của ngươi mạnh đến đâu.
Thì cũng sẽ chết.
Có người, vốn dĩ sống rất lâu, lại muốn chủ động chết đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cơm sắp chín rồi.
Trấn Ma Sứ... cũng đến rồi!
Ầm ầm!
10 vạn chiếc Huyền Giáp đò ngang dàn trận bên ngoài Vạn Bảo thành, Trấn Ma Sứ thì giống như những tia chớp lao vào trong Vạn Bảo thành, với tốc độ cực nhanh tiếp cận động phủ Cổ Trường Sinh đang ở.
Lúc các chủ Vạn Bảo Các biết tin, muốn ngăn cản thì đã bị mấy thủ lĩnh Trấn Ma Sứ chặn lại.
Các chủ Vạn Bảo Các cuống lên: "Người của Tài Thần Tông, Thần Nguyên Đan Tông, những khách quý còn ở bên trong! Ngoài ra còn có Lâm Tử Họa, Nạp Lan Kiệt, Lưu Thiết Trụ nữa!"
"Giả đạo hữu yên tâm, việc này chúng ta có chừng mực."
Các vị thủ lĩnh Trấn Ma Sứ đều không quan tâm.
Quanh động phủ Cổ Trường Sinh.
Những người của các đại đế môn Đông Hoang đạo châu nhìn thấy bên ngoài động phủ mình la liệt Trấn Ma Sứ thì không khỏi ngơ ngác.
Tình hình này là sao?
Ma tai đã bị trấn áp, bọn Trấn Ma Sứ này làm gì vậy?
"Chư vị nhanh chóng lui ra."
Trấn Ma Sứ cũng không nói nhiều, chỉ xua đám người ra.
Tuy không hiểu nhưng vì tin tưởng vào Trấn Ma Sứ, tất cả mọi người đều rời khỏi động phủ.
Nhưng khi bọn họ đi ra mới phát hiện Trấn Ma Sứ đông quá mức.
"Bọn họ đây là... nhắm vào Cổ Trường Sinh?!"
Trong lòng mọi người chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận