Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 154: Đưa mấy khỏa đầu đi

Chương 154: Đưa mấy cái đầu người đi.
Trong Tiêu Dao Thần Sơn, các kỳ trân dị thú vốn đang kinh hãi vì đại chiến hôm nay, nhưng khi đại đạo ba động bao trùm toàn bộ Tiêu Dao Thần Sơn, chúng lại không còn bất an mà trở nên yên tĩnh, hòa hợp. Nếu giờ phút này có một vị đại năng Thánh Cảnh từ trên trời quan sát, sẽ phát hiện toàn bộ Tiêu Dao Thần Sơn đều được bao phủ trong một tầng đại đạo ba động thần bí. Mắt thường có thể thấy từng vòng từng vòng gợn sóng nhấp nhô, khiến linh khí thiên địa của Tiêu Dao Thần Sơn dường như đều tiến hóa một bậc! Vốn đã là thánh địa tu luyện cấp cao nhất của Đông Hoang đạo châu, nay Tiêu Dao Thần Sơn lại càng nâng cao một bước, có lẽ chỉ có những thánh địa tu luyện đỉnh cấp của Đông Thắng Thần Châu, Trung Thổ Thần Châu mới có thể sánh vai.
Mà điều này.
Chỉ đơn giản là do Cổ Trường Sinh ngủ một giấc mà thôi.
Trong khi Cổ Trường Sinh dẫn Thiên Kiếm Đạo Tông toàn tông trên dưới ngủ ngon giấc.
Thì các đại thế lực ở Đông Hoang đạo châu lại vô cùng bận rộn.
Bận bịu điều gì?
Đương nhiên là chuẩn bị quà mừng cho Thiên Kiếm Đạo Tông. Thiên Kiếm Đạo Tông trở lại Tiêu Dao Thần Sơn, các đại đế môn tự nhiên muốn có chút biểu hiện.
Thái Hoang Đế Môn, vị chưởng môn trước đây giờ đang đứng dưới đại điện, nhìn Thái Hoang Đế Tử ngồi ở vị trí chủ tọa, nghe lời: "Đế Tử cảm thấy bản môn nên đưa gì cho Thiên Kiếm Đạo Tông?"
Thái Hoang Đế Tử miệng lớn gặm hai quả thần được hai tùy tùng xinh đẹp bưng tới, tùy ý nói: "Thái Hoang Đế Môn cái gì đáng tiền nhất?"
Một đám cao tầng trong đại điện nhìn nhau.
Không phải chứ?
Muốn đưa thứ đáng giá nhất sao?
Chưởng môn Thái Hoang Đế Môn kiên trì nói: "Đáng giá nhất là Thái Hoang Đế Kinh, nhưng vật này..."
Thái Hoang Đế Tử không đợi y nói hết liền bĩu môi: "Mấy thứ đó có cái rắm gì dùng, công tử chướng mắt, nghĩ lại chút đi!"
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời thở phào một hơi. Chỉ cần không đưa đế kinh là tốt rồi.
Vân vân...
Đế Tử vừa mới nói, công tử chướng mắt? Lời này lại khiến trong lòng mọi người có chút nghiêm nghị.
Cái Cổ Trường Sinh kia rốt cuộc có lai lịch gì mà đến cả đế kinh cũng không để vào mắt? Không biết là thật hay giả. Nhưng xét theo hành vi của Thái Hoang Đế Tử từ khi nắm quyền Thái Hoang Đế Môn thì có lẽ là thật sự không vừa mắt. Dù sao bản thân Thái Hoang Đế Tử còn không thèm thì huống chi Cổ Trường Sinh lại còn là công tử của hắn.
Mặc dù trong lòng đang suy đoán, nhưng cũng không hề nhàn rỗi, nhao nhao bày mưu tính kế.
Có người nói đưa cực phẩm linh mạch.
Có người nói đưa chút công pháp đỉnh cấp, cho dù Cổ Trường Sinh không cần thì Thiên Kiếm Đạo Tông cũng cần dùng.
Lại có người nói trực tiếp đưa cho Cổ Trường Sinh hai mỹ nữ mang mị thể, thích hợp song tu.
Thái Hoang Đế Tử lúc đầu thấy đề nghị này không tệ, nhưng nghĩ lại, liền hừ lạnh: "Một đám bẩn thỉu, công tử nhà ta năm nay mới 11 tuổi, song tu cái lông gà." Hơn nữa, bên cạnh công tử đã có mấy mỹ nhân, loại tầm thường căn bản vô dụng.
Càng nghĩ, càng không ra được ý kiến hay. Thái Hoang Đế Tử trầm giọng hỏi: "Năm đó vây công Thiên Kiếm Đạo Tông, ngoài Quân gia ra thì những đế môn khác còn ai sống không?"
Bốn vạn năm. Đối với tu sĩ mà nói rất dài, nhưng với tu sĩ Thiên Thần cảnh thì có thể sống lâu như vậy. Thiên Thần cảnh có tuổi thọ từ 5 vạn năm đến 10 vạn năm.
Nhưng sau khi Thái Hoang Đế Tử vừa dứt lời.
Bên trong đại điện hoàn toàn tĩnh mịch.
Thái Hoang Đế Tử không khỏi nhếch miệng cười nói: "Nhìn nét mặt các ngươi thì biết Thái Hoang Đế Môn có rồi, vậy thì không cần ta phải đi một chuyến nữa."
Kết quả là.
Thái Hoang Đế Tử liền vặn đầu mấy vị lão tổ Thiên Thần cảnh đã từng tham gia vây công Thiên Kiếm Đạo Tông năm đó, nói bản thân tự mình mang đến Thiên Kiếm Đạo Tông.
Thái Hoang Đế Môn một mảnh tuyệt vọng, thậm chí còn tuyệt vọng hơn cả Quân gia.
Sau khi Thái Hoang Đế Tử dẫn theo mấy cái đầu rời đi, các cao tầng Thái Hoang Đế Môn liền khuyên can chưởng môn mau chóng báo tin lên Thánh Vực. Trên thực tế cũng không cần bọn họ khuyên, chưởng môn vốn đã có ý này từ lâu, chỉ là vì Thái Hoang Đế Tử luôn ở trong tông môn nên không làm được. Giờ phút này, thật vất vả mới tìm được cơ hội thì làm sao có thể bỏ qua?
Chuyện này không nói đến.
Ở các đại đạo châu lân cận như Đông Thủy đạo châu, Đông Khuyết đạo châu thuộc Đông Hoang đạo châu, các đại đế môn cũng đều bối rối, suy nghĩ có nên phái người đi tặng quà hay không. Tặng quà thì đắc tội Cửu Vũ Tiên Môn. Mà không tặng quà thì lại lo Thiên Kiếm Đạo Tông sẽ thu nợ. Cuối cùng, tất cả đều nhất trí quyết định bịt mũi tặng lễ.
Mà ở Đông Thắng Thần Châu xa xôi.
Khi biết được việc thánh hạ bị chém, Quân gia bị hủy diệt, các cao tầng của Cửu Vũ Tiên Môn cũng rơi vào sự tĩnh lặng như chết.
Thiên Kiếm Đạo Tông khi nào thì mạnh như vậy? Bốn vạn năm trước, trận vây giết kia đã trực tiếp quét sạch Thiên Kiếm Đạo Tông của Thánh Vực, chỉ để lại một mạch truyền thừa ở hạ giới, dùng để làm manh mối. Sao mới chỉ có 4 vạn năm ngắn ngủi, mà lại quật khởi mạnh mẽ đến vậy?
"Cái Cổ Trường Sinh kia, rốt cuộc có lai lịch gì?"
Tất cả mọi người đang tự hỏi vấn đề này. Tất cả vấn đề đều xuất hiện ở người này.
Chỉ có chưởng môn Cửu Vũ Tiên Môn là không nói gì, trong mắt lóe ra tinh quang. Hắn biết rõ một bí mật sâu xa hơn. Có lẽ... món đồ kia không còn ở trên người Thác Bạt Tôn mà lại rơi vào trên người Cổ Trường Sinh! Mà đối phương sở dĩ có lực lượng như vậy, tất nhiên là do món đồ kia!
"Chưởng môn, Diệp Trần tỉnh rồi." Lúc này, một vị trưởng lão lên tiếng.
Chưởng môn Cửu Vũ Tiên Môn thu hồi tâm thần, hỏi: "Hắn nói gì?"
Vị trưởng lão kia đáp: "Hắn nói chính là thủ tịch Thiên Kiếm Đạo Tông tên là Cổ Trường Sinh làm."
"Lại là Cổ Trường Sinh!?"
Các trưởng lão khác nhao nhao nhíu mày.
Chưởng môn Cửu Vũ Tiên Môn càng chấn động trong lòng.
Hắn hoàn toàn tin tưởng phán đoán của mình! Món đồ kia chắc chắn đang ở trên tay Cổ Trường Sinh! Người này có thể khởi động được món đồ kia! Đã như vậy, thì chuyện này không còn là chuyện mà hắn có thể quyết định. Nhất định phải liên lạc với Thánh Vực ngay lập tức!
Giờ phút này.
Diệp Trần từ trên giường bệnh ngồi dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, hai mắt tĩnh mịch, không biết suy nghĩ gì. Hắn bị rút mất xương sống, đã được tông môn dùng bí pháp tái tạo lại nên không ảnh hưởng đến việc đi lại. Nhưng thực lực thì giảm đi nhiều. Mấu chốt nhất là, chí tôn máu của hắn hết rồi!
Vừa nghĩ tới Cổ Trường Sinh, Diệp Trần liền không ngừng run rẩy. Không phải là do phẫn nộ mà sinh sát ý. Mà là một loại sợ hãi đến từ linh hồn. Cái thiếu niên phàm nhân mới chỉ 11 tuổi kia, đơn giản là ma quỷ! Trực tiếp đẩy hắn xuống địa ngục. Hắn sợ là không có cách nào quay về Thánh Vực nữa, không có cách nào trở về để đánh những người kia!
"Cổ Trường Sinh..." Diệp Trần nhìn hai bàn tay đang run rẩy của mình, cười thảm một tiếng. Tất cả đều đã hủy hết.
"Tiểu tử, ngươi muốn báo thù sao?" Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp khàn khàn, già nua xuất hiện bên tai Diệp Trần.
"Ai!?"
Diệp Trần đột nhiên giật mình, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng không có ai. Nhưng Diệp Trần dù sao cũng là người từ Thánh Vực xuống, tố chất tâm lý cường đại nên rất nhanh liền bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi: "Không biết tiền bối có gì căn dặn?"
Âm thanh già nua kia cười: "Coi như biết điều."
"Bản tọa chính là Thông Thiên Chí Tôn, vì có chí tôn máu trên người ngươi mà thức tỉnh!"
"Ngươi và bản tọa có duyên, có nguyện bái nhập môn hạ bản tọa tu hành không?"
Trong khi nói.
Diệp Trần cảm thấy phòng của mình biến mất không còn, thay vào đó là một mảnh tinh không u ám. Trước mắt hắn thình lình đứng một thân ảnh cao ức vạn trượng, như thần ma, đang quan sát mình. Khí tức chí tôn kinh khủng kia khiến Diệp Trần trong nháy mắt hiểu rõ. Lão nhân này tuyệt đối không nói dối!
"Đệ tử Diệp Trần, bái kiến sư tôn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận