Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 241: Ngươi chính là Cổ Trường Sinh?

Chương 241: Ngươi chính là Cổ Trường Sinh?
Sở Thiên Thu có một bí mật.
Một bí mật mà không ai biết đến.
Hắn rơi vào một vòng luẩn quẩn.
Hắn đã sống ở Thập Nhật đạo châu hơn vạn năm!
Nhưng hơn vạn năm của hắn khác hoàn toàn so với những người khác.
Trong hơn vạn năm này, hắn từ đầu đến cuối lặp lại một ngày này.
Mười hai canh giờ sau.
Hắn lại sẽ tiếp tục một ngày này một lần nữa.
Vòng đi vòng lại.
Cứ thế diễn ra mãi.
Mới đầu, Sở Thiên Thu cũng phát cuồng, cho rằng mình đã tiến vào một loại huyễn trận ma tu nào đó.
Nhưng sau đó, hắn phát hiện, bất kể mình có tìm đến cái chết bằng cách nào, cũng đều sẽ lặp lại một ngày này.
Thế là hắn mạnh dạn hơn, trong một vạn năm này, không ngừng làm những chuyện khiến người khó tưởng tượng.
Hắn đã dò xét rõ ràng mọi ngóc ngách của Liệt Dương Cổ phái.
Không chỉ có vậy, hắn còn đi đến phía sau mười vầng mặt trời, nhìn thấy Phần Nhật tàn điện khiến người ta rợn cả tóc gáy kia.
Thời gian trước kia, hắn luôn cho rằng mười vầng mặt trời đã là rung động lắm rồi.
Tuyệt đối không ngờ tới, ở trong tòa Phần Nhật tàn điện kia, hắn nhìn thấy từng vòng hài cốt của liệt nhật, chồng chất như núi.
Đứng trước chúng, trong nháy mắt sẽ bị hòa tan thành một đám máu loãng, sau đó nhanh chóng bị đốt thành tro.
Sở Thiên Thu không biết đã chết ở trong đó bao nhiêu lần.
Cuối cùng hắn vẫn tìm ra biện pháp để tiến vào bên trong.
Lần đó, hắn thấy cảnh tượng bên trong Phần Nhật tàn điện.
Đó là một thế giới thần hỏa vô biên vô tận.
Nơi sinh ra vô số thần hỏa.
Chính những thần hỏa này, đã thiêu hủy từng vòng thái dương!
Thật khó tưởng tượng, thái dương lại bị thiêu hủy!
Cũng vào lúc đó, Sở Thiên Thu mới hiểu vì sao trên tòa tàn điện kia, lại viết hai chữ "Phần Nhật".
Thần hỏa có thể thiêu hủy thái dương!
Đây là một sự tồn tại đáng sợ cỡ nào?
Sở Thiên Thu dùng hết mọi cách, không ngừng xông vào trong đó, ý đồ thu lấy thần hỏa.
Nhưng cuối cùng đều thất bại.
Ngay khi Sở Thiên Thu tuyệt vọng, hắn lại tỉnh dậy, phát hiện có chỗ không giống nhau.
Trên lưng hắn, có thêm một cái thần văn thái dương!
Hắn như thường lệ tiến về Phần Nhật tàn điện.
Lần này, hắn thành công, thần hỏa bị hắn thu vào trong thần văn thái dương ở phía sau lưng!
Cũng chính khi đó, hắn mới hiểu, thần văn mặt trời này là ấn ký của Phần Nhật tàn điện, nó đã chấp nhận hắn!
Chỉ tiếc, lúc cuối cùng thu lấy vạn hỏa chi tổ, hắn vẫn thất bại, cuối cùng chết thảm trong thế giới thần hỏa đó.
Sở Thiên Thu tỉnh lại lần nữa, hắn không vội tiến vào thu lấy mà tổng kết kinh nghiệm thất bại.
Dù sao đối với hắn mà nói, tất cả rồi cũng sẽ lặp lại.
Nhưng sau khi mười hai canh giờ trôi qua, Sở Thiên Thu phát hiện tất cả đã khác rồi.
Hắn không còn lặp lại nữa!
Mà là một ngày hoàn toàn mới!
Sở Thiên Thu hiểu, mình đã thoát khỏi cái lồng giam đáng sợ kia, hắn đã trốn ra được.
Hắn ở Liệt Dương Cổ phái chuẩn bị nửa năm, chỉ để chờ đợi thời cơ tốt nhất, tiến vào Phần Nhật tàn điện!
Cuối cùng thu lấy toàn bộ thần hỏa!
"Ừm?"
Đúng lúc này.
Sở Thiên Thu hơi liếc mắt.
Đó là...
Tầm mắt của Sở Thiên Thu bị hấp dẫn.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc áo xanh đạp không đứng đó, rõ ràng mặc y phục, lại cho người ta một loại ảo giác thân thể đẹp đẽ.
Đôi mắt to long lanh, dường như biết nói chuyện, giờ phút này đang nhìn ngắm mười vầng mặt trời.
Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy nữ tử này lần đầu tiên, Sở Thiên Thu cảm giác nhị đệ ở dưới hông có chút ép không được.
Tà hỏa thẳng xông lên!
"Tình huống gì thế này? Gia hỏa này là tiên thiên mị thể sao?"
Sở Thiên Thu cố ép mình tỉnh táo lại.
Lúc này, nữ tử áo xanh tựa hồ cũng phát hiện ra Sở Thiên Thu, hờ hững liếc nhìn hắn một cái.
Nhưng trong mắt Sở Thiên Thu, lại có cảm giác tiểu nương tử này đang ném mị nhãn cho mình!
Ngọa tào!
Căn bản không chịu nổi!
"Cô nương..."
Với tâm tính của Sở Thiên Thu, giờ phút này cũng không nhịn được mở miệng đáp lời.
Nữ tử áo xanh không quay đầu lại nói: "Ta tìm Cổ Trường Sinh, ngươi không phải hắn."
Sở Thiên Thu chỉ có thể tiếc nuối nhìn nữ tử áo xanh rời đi.
Cổ Trường Sinh?
Người này là ai?
Sở Thiên Thu nhớ kỹ cái tên này.
Chuyện chính sự quan trọng là chờ thu lấy thần hỏa, sau đó hắn sẽ bắt đầu tranh bá 3000 đạo châu.
Không nói gì khác, trước hết hãy đem người đứng đầu bảng thiên đạo của 3000 đạo châu từng cái hạ gục, lại đem những mỹ nữ mà Sở Thiên Thu yêu thích thu vào hậu cung!
Đây là những mục tiêu mà hắn đã quyết định ngay khi bước ra khỏi lồng giam kia!
Một cuộc sống mới, nhất định phải kết hợp với những mục tiêu mới!
"Bất kể cô nương này là ai, nhất định phải có được, tiên thiên mị thể, song tu hữu ích!"
Sở Thiên Thu thầm quyết tâm.
Lúc này.
Nữ tử áo xanh liếc nhìn Phần Nhật tàn điện, sau đó không quay đầu lại bay về phía cổ thành duy nhất trong sa mạc.
"A?"
Lúc này.
Thái Hoang Đế tử đã sớm đuổi tới đây, đang uống rượu trong thành, bỗng ngẩng đầu nhìn lại.
Khi thấy nữ tử áo xanh kia, không khỏi sững sờ: "Người của Âm Sơn Hứa gia này, ngoài Hứa Tử Lương ra, còn có người đi ra khỏi cấm Ma Uyên?"
"Người trấn thủ cấm Ma Uyên là ai vậy?"
Thái Hoang Đế tử cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng hắn cũng không vội ra tay.
Bởi vì hắn cũng phát hiện thể chất của nữ tử áo xanh này rất bất thường.
Tiên thiên mị thể...
Không.
Tiên thiên mị thể thánh thai!
Cái này còn mạnh hơn cả thánh thể.
Ân...
Lần trước định cho công tử chuộc tội, cảm thấy công tử hiện tại mới 11 tuổi không thể xuất thủ.
Bây giờ nghĩ lại, sợ cái gì chứ. Công tử cũng đâu phải thực sự 11 tuổi, hắn mà không thể song tu thì thế gian này không ai song tu được.
Nghĩ đến đây, Thái Hoang Đế tử im lặng chờ đợi.
Cô nương áo lục Hứa Tử Tình chậm rãi đáp xuống trong thành.
Rất nhiều tu sĩ trong thành đều nhìn đến ngây người, mặt mày ngơ ngác.
Nhìn đối phương, bọn họ như vừa ăn phải một viên xuân dược đan mãnh liệt nhất.
Cạc cạc lên đầu!
Hoàn toàn không ép được khí huyết trào lên.
Hứa Tử Tình không hề thấy lạ chuyện này.
Nàng từ nhỏ đã biết thể chất của mình rất khủng bố, chỉ là do nghiệp chướng của Âm Sơn Hứa gia quá nhiều, cuối cùng dẫn đến đại năng xuất thủ, trấn áp nàng trong cấm Ma Uyên và liên lụy đến cả nàng cũng bị giam ở đó.
Lần này ra khỏi núi, nàng cũng không muốn trở về nữa.
Đây cũng là lý do tại sao lão tổ nhiều lần kêu gọi mà nàng không để ý.
Lão tổ trước nay không phải là đồ tốt.
Lúc nào cũng mơ ước nàng.
Ngày thường không có việc gì thì tiêm vào đầu nàng những suy nghĩ kỳ quái, nói nàng là cứu tinh duy nhất của Hứa gia, sau này phải gả cho đại năng tiếng tăm lừng lẫy ở chư thiên vạn giới mới được.
Hứa Tử Tình sao lại không biết, mình chỉ là món hàng trong mắt Hứa gia mà thôi.
Nhưng bây giờ không sao rồi, nàng đã chạy ra được.
Sau đó, nàng chỉ cần gặp gỡ vị cường giả bí ẩn tên Cổ Trường Sinh kia một lần, sau này sẽ được tự do tiêu dao!
Oanh!
Đúng lúc này.
Bên hông nàng đột nhiên bị tập kích mà không có dấu hiệu báo trước.
Thân hình Hứa Tử Tình như quỷ mị thối lui, bình tĩnh nhìn thanh niên cường tráng xuất hiện ở phía trước.
"Lão quái vật?"
Giọng Hứa Tử Tình có chút không xác định.
Thái Hoang Đế tử thản nhiên nói: "Ngươi và Hứa Tử Lương có quan hệ thế nào?"
Hứa Tử Tình cau mày, ngưng giọng hỏi: "Ngươi chính là Cổ Trường Sinh?"
Thái Hoang Đế tử khóe miệng giật giật: "...Không phải."
Hứa Tử Tình giãn mày ra: "Vậy ta không cần thiết phải trả lời vấn đề của ngươi."
Thái Hoang Đế tử còn đang chuẩn bị nói gì đó thì sắc mặt khẽ động, im lặng lùi sang một bên.
Hứa Tử Tình ngẩng đầu nhìn, thấy hai người đang đi tới.
Một thiếu niên mặc áo đen.
Một thiếu nữ mặc váy tím.
Thiếu niên áo đen đánh giá Hứa Tử Tình: "A? Thể chất song tu tốt nhất?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận