Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 361: Tên kia có phải hay không bệnh tâm thần?

Cổ Trường Sinh vừa ăn cơm vừa nói: "Thánh Vực bên kia có người gây sự, vấn đề không lớn."
"Thánh Vực?" Đám người hít sâu một hơi. Nếu như là Thánh Vực bên kia gây sự, vậy bọn họ nhân gian chẳng phải là chỉ có thể chịu đựng?
"Các ngươi không đói bụng sao?" Cổ Trường Sinh chú ý điểm hiển nhiên không ở chuyện này, thấy mọi người đều không ăn cơm, thuận miệng hỏi một câu.
"Ta muốn ăn!" Đồ Sơn Yêu Yêu trừng mắt nhìn, một bàn đầy thức ăn phong phú, nhìn mà nàng chảy cả nước miếng.
"Tự mình xới."
"Được rồi ân nhân!" Đồ Sơn Yêu Yêu vui vẻ không thôi. Tựa hồ cũng không quá quan tâm đến vấn đề trước mắt. Không. Theo lời của Đồ Sơn Yêu Yêu mà nói, ta quan tâm thì có thể làm gì? Chẳng lẽ lại có thể phá vỡ rào cản giữa thánh phàm sao? Trời đất bao la. Ăn cơm là việc lớn! Đồ Sơn Yêu Yêu tìm thấy điểm giống nhau giữa mình và ân nhân.
Mấy người nhìn thấy bộ dáng tuyệt không quan tâm của Đồ Sơn Yêu Yêu và Cổ Trường Sinh, nhìn nhau, đều có chút cạn lời. Chỉ là đã sớm thành thói quen Cổ Trường Sinh bọn họ, cũng không cảm thấy kỳ quái. Đã như vậy, vậy thì cứ thành thành thật thật đợi vậy.
"Diêu sư muội đoạt giải nhất sao?" Ninh Đao nói sang chuyện khác, hỏi. Không hỏi thì thôi, hỏi một câu liền thấy đau lòng.
Diêu Hi gượng ép cười nói: "Kém một chút."
Cổ Trường Sinh bồi thêm một câu: "Thành tích hiện tại của nàng cũng có thể đứng trong top một trăm."
"Hả?" Ninh Đao cũng là sửng sốt một chút, không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy. Diêu Hi mặt mày đen sầm, có thể đừng nói ra được không, thật là mất mặt! Không còn cách nào, ai mà biết phía sau người càng ngày càng bộc phát, động một chút là thánh cấp đan dược. Xuất hiện quá nhiều thánh cấp thiên Thần Đan, trực tiếp khiến không gian trên Nam Hải tiên đảo hoàn toàn bị mây kiếp đan bao phủ.
"Không có chuyện, cũng phi thường lợi hại, dù sao lần này đều là Luyện Đan Sư đỉnh cấp của ba nghìn đạo châu, Diêu sư muội còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa, sẽ là thiên hạ đệ nhất Luyện Đan Sư." Ninh Đao quả là một đại tỷ tỷ ấm áp, thấy Diêu Hi sắc mặt không đúng, liền ôn nhu an ủi. Ừm. Mặc dù Ninh Đao và Diêu Hi tuổi đều không khác nhau mấy, đều là tuổi thanh xuân.
Diêu Hi thở dài nói: "Ta ngược lại cũng không sao, chỉ là cảm giác những tên biến thái này quá nhiều." Vốn cho rằng mình nắm giữ nhiều kỹ thuật luyện đan như vậy, đã đủ mạnh rồi, không nghĩ tới biến thái lại nhiều như vậy!
"Đó là cái gì?" Lúc này, Hồng Ly chỉ hướng một nơi nào đó trong hư không, nhẹ giọng hỏi. Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, lại không thấy gì cả. Cổ Trường Sinh dừng lại một chút, nhìn về phía Hồng Ly. Hồng Ly cũng nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ nghi hoặc.
Cổ Trường Sinh nở nụ cười: "Ánh mắt của Hồng Ly tỷ tỷ thật tốt." Hồng Ly nhìn thấy, không phải người khác. Mà chính là Thọ Tai Chi Thần. Theo lý mà nói, người thường sẽ không nhìn thấy 'Thần'. Nhất là những 'Thần' này đều đã trải qua đại nạn, biết rõ cách che giấu mình. Vì thế, càng thêm khó để tìm kiếm. Trừ phi 'Thần' tự mình hiện thân. Giống như Lô Phong.
Nói đến Lô Phong. Giờ phút này Lô Phong rất hoảng. Mẹ nó. Từng người so với hắn còn biến thái hơn nhiều. Khiến hắn lộ ra giống như một thằng hề vậy. Lô Phong đã không nhớ rõ mình gọi Đan Thần bao nhiêu lần rồi. Nhưng 'Đan Thần' cái gì cũng có thể làm nhưng dường như biến mất hoàn toàn, không còn trả lời hắn. Lô Phong biết, mình ở luyện đan thịnh hội lần này, căn bản là đã rớt đài rồi. Chuyện này cũng không sao cả. Nhưng nếu không có Đan Thần phù hộ, thì con đường sau này của hắn biết đi về đâu? Đây mới là điều khó chịu nhất.
"Đan Thần!"
"Đan Thần, ngươi ở đâu?"
"Ta không thể không có ngươi!" Lô Phong vẫn không ngừng kêu gọi trong lòng.
Thọ Tai Chi Thần tự nhiên cũng nghe thấy Lô Phong kêu gọi, hắn không có phản ứng đến tên phế vật này. Giờ phút này hắn có chút khẩn trương. Bởi vì hắn phát hiện ra một phàm nhân nữ tử bên cạnh Vĩnh Sinh Chi Thần đã phát hiện ra hắn! Nhưng hắn căn bản không hiển lộ thân hình, đối phương làm thế nào mà phát hiện ra được hắn? Mà trên người đối phương, hắn cũng không cảm nhận được hơi thở thần khí. Vậy thì thật là kỳ quái. Bất quá không sao, thần... đã bắt đầu hiện ra sức mạnh rồi! Thần tích. Sắp xuất hiện! Để đám phàm nhân ngu xuẩn này nhìn xem, thế nào mới là thần thật sự!
"Tên kia có phải bị bệnh tâm thần không?" Hồng Ly nhìn chăm chú vào Thọ Tai Chi Thần, nói với Cổ Trường Sinh.
"Không biết, ngươi chờ một lát mà có thể hỏi hắn." Cổ Trường Sinh vùi đầu ăn cơm, nói hàm hồ không rõ. Hồng Ly khẽ lắc đầu nói: "Không cần hỏi cũng biết." Thọ Tai Chi Thần: "...". Thôi, nể mặt ngươi là quân cờ của Vĩnh Sinh Chi Thần, không tính toán với ngươi! Hắn ngầm thừa nhận Hồng Ly ở bên cạnh Cổ Trường Sinh là quân cờ của Cổ Trường Sinh. Dù sao, theo quan điểm của Thọ Tai Chi Thần, Vĩnh Sinh Chi Thần cường đại vô biên, làm sao có thể cùng một đám phàm nhân đùa giỡn? Đó chẳng phải là đang sắp đặt bố cục sao? Chắc chắn là vậy!
Thời gian chậm rãi trôi qua. Luyện đan thịnh hội đã hoàn toàn đi vào cao trào. Thánh đan xuất hiện, khiến cho rất nhiều người thất bại. Cũng có rất nhiều người bắt đầu tế ra át chủ bài, liều mạng với trận đấu này. Theo bọn họ nghĩ, lá bài tẩy của mình là để cho mình đạt được lợi ích, danh tiếng. Ở trong cái luyện đan thịnh hội lớn này, thể hiện ra màu sắc độc nhất vô nhị của mình. Bọn họ cũng không biết. Ở trên cao kia, một đám cái gọi là 'Thần' đang đối đãi với bọn họ như đối đãi sâu kiến. Tựa như là đang đùa giỡn với lũ rối bị điều khiển. Cái gọi là thiên thần, trong mắt bọn họ những 'Thần' này xem ra, chẳng khác nào một trò vũ nhục. Phàm nhân, sao dám tự xưng là thiên thần? Nếu như chuyện này đặt ở thần đạo kỷ nguyên, đây chính là dị đoan thuần túy.
Mà cùng lúc đó. Ở giữa Thánh Vực và nhân gian, tại tòa Hư Vô Chi Địa kia. Lần lượt từng bóng người xuất hiện. Hình thù kỳ quái. Nhưng mỗi một bóng dáng, đều tràn đầy khí tức cường đại! Phảng phất như có thể làm được mọi việc.
"Yến tiệc, sắp bắt đầu!" Có người thì thầm, trong hai mắt lộ ra khát vọng. Bọn chúng giống như một đám quỷ chết đói mở mắt, muốn ăn hết tất cả những thứ trước mắt!
"Việc này liên quan đến đại kế thức tỉnh thần đạo, đều bình tĩnh một chút." Ở phía sau đám bóng dáng, truyền tới một giọng nói hờ hững. Lần lượt từng bóng người đều quay đầu lại nhìn, thấy một thần tọa từ từ bay lên. Và trên thần tọa, là một thanh niên nam tử có khí tức thần đạo mênh mông tựa biển cả. Thanh niên có khuôn mặt như đao gọt, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt như là những ngôi sao lộng lẫy nhất trong đêm tối, khiến người ta vô thức tránh đi ánh nhìn, không dám đối mặt.
"Giới Thần!" Nhìn thấy thanh niên này, lần lượt từng bóng người đều quỳ xuống, cung kính hô. Mà những người không biết thanh niên này, sau khi nghe thấy những người khác hô to 'Giới Thần', cũng không kìm được mà cảm thấy sợ hãi. Giới Thần! Năm đó là thần tối cao nắm giữ ức vạn giới vực của thần đạo kỷ nguyên! Cũng là cường giả tối cao dưới trướng Chúng Thần Chi Vương. Bọn họ tuy biết kế hoạch lần này đã tiến hành từ rất lâu, nhưng không ngờ người nắm giữ kế hoạch lần này, lại là Giới Thần!
Giới Thần nghênh đón đám thần quỳ lạy, vẻ mặt hờ hững, thản nhiên nói: "Kế hoạch lần này rất quan trọng, chỉ khi nào để thần đạo thức tỉnh, để tất cả huynh đệ tỷ muội đều một lần nữa thức tỉnh, thì mới có thể tái hiện lại sự huy hoàng của thần đạo thịnh vượng."
"Chư vị đều gánh trên vai trách nhiệm, nhớ lấy cẩn thận làm việc." Cùng với lời của Giới Thần. Các thần kích động vạn phần, nhao nhao lễ bái: "Tuân theo ý chỉ của Giới Thần!" Giới Thần khẽ gật đầu, tầm mắt nhìn về phía ba nghìn đạo châu nhân gian. Trong mắt hắn, toàn bộ ba nghìn đạo châu nhân gian, đều bị thiên địa tịch diệt trận văn bao phủ. Khóe miệng Giới Thần, cong lên một nụ cười mỉa mai. Người. Mãi mãi là phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận