Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 352: Làm nhân loại muốn trở thành tiên, sinh ở trên mặt đất muốn lên trời

Tiểu nhị vừa nghe, liền biết Đồ Sơn Yêu Yêu hiểu chuyện, thế là không hề líu ríu nữa.
Đồ Sơn Yêu Yêu hừ nhẹ một tiếng, nhanh chân đuổi theo Cổ Trường Sinh.
Người ta vẫn thường nói hồ ly tinh hay lừa người.
Nàng cảm thấy mấy người tộc này mới là lừa đảo nhiều hơn.
Vừa mở miệng ra là nói dối.
Thật đáng ghét!
Tỉ như ân nhân cũng cái đức hạnh đó!
Đồ Sơn Yêu Yêu lén trừng mắt liếc Cổ Trường Sinh.
Trước đó, tiểu nhị vẫn còn đi bên cạnh Cổ Trường Sinh, trên đường đi, những nơi đã qua, điên cuồng giới thiệu cho Cổ Trường Sinh mấy món cổ vật kia.
Mỗi món đều có một truyền thuyết thần thoại đi kèm.
Cổ Trường Sinh dừng chân, nghiêm túc nói: "Thiên phú của ngươi rất tốt, kỳ thật không nên ở đây."
Tiểu nhị ngạc nhiên, sau đó bật cười: "Công tử thật sự là người có mắt nhìn người, thật không dám giấu giếm, ta vốn là một người viết truyện lạ hiệp khách, đặc biệt đến Kỳ Bảo Lâu này để tìm cảm hứng."
Cổ Trường Sinh giơ ngón tay cái.
Tiểu nhị chắp tay nói: "Công tử thấy trình độ của ta như thế nào?"
Cổ Trường Sinh tiện tay sờ soạng, cũng không biết có phải là đồ trong bảo khố Cửu Vũ Tiên Môn hay không, tiện tay nắm một viên linh thạch, đưa cho tiểu nhị: "Đây là thưởng cho ngươi, ngươi cứ ra chỗ khác chơi đi."
"Được thôi công tử!"
Tiểu nhị cười toe toét: "Nếu ngài còn muốn nghe chuyện thần thoại xưa nào, cứ tìm ta, ta đây là có thể vung bút thành văn ngay!"
Cổ Trường Sinh coi như hiểu rồi, tòa cổ lâu này, hóa ra là một cái nơi thổi phồng bản thân trá hình.
Chuyên môn dùng để nói dối ba hoa.
Hắn cảm thấy Tào Cao mà mình đã gặp ở Vạn Hồ đảo rất thích hợp để lăn lộn ở nơi này.
"Ân nhân, bọn họ toàn bịa chuyện đó."
Đồ Sơn Yêu Yêu nói.
Cổ Trường Sinh tùy ý nói: "Như vậy không phải rất tốt sao, vừa có thể lựa đồ tốt, lại vừa có thể nghe chuyện xưa."
Đồ Sơn Yêu Yêu bĩu môi: "Vậy có ý nghĩa gì chứ."
Cổ Trường Sinh quay đầu nhìn Đồ Sơn Yêu Yêu, nghi ngờ hỏi: "Trước kia ở bờ biển, không phải ngươi cũng làm như vậy sao?"
Mặt nhỏ của Đồ Sơn Yêu Yêu lập tức đỏ lên: "Ta đó là đang tính quẻ! Vị lão sư kia trước đây có nói với ta, xem bói thì phải biết nói mò, sau khi nói mò một hồi rồi mới bắt đầu tính, người ta mới cảm thấy ngươi có bản lĩnh thật sự."
Cổ Trường Sinh cười nói: "Ngươi còn biết cơ đấy."
Đồ Sơn Yêu Yêu giật mình: "Ta đã hiểu, bọn họ cũng làm vậy!"
Nghĩ như vậy, đúng là có lý à nha!
Đồ Sơn Yêu Yêu đi theo sau Cổ Trường Sinh, nhìn mấy món cổ vật làm người ta hoa cả mắt kia, nghi hoặc nói: "Ân nhân, cổ vật ở đây, cơ bản liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nguồn gốc rồi, ngươi tìm cái gì vậy?"
Cổ Trường Sinh tùy tiện nói: "Đi dạo lung tung thôi."
"À." Đồ Sơn Yêu Yêu ngoan ngoãn đi theo.
Chẳng mấy chốc.
Cổ Trường Sinh rời khỏi tòa cổ lâu này, lại đi lòng vòng bốn phía Nam Hải Tiên đảo.
Trong mắt Đồ Sơn Yêu Yêu, Cổ Trường Sinh tựa như một tên chẳng có việc gì làm, đi loanh quanh khắp nơi.
Ngay lúc Đồ Sơn Yêu Yêu còn cho rằng Cổ Trường Sinh sẽ còn đi dạo tiếp, thì Cổ Trường Sinh lại nói muốn về nhà.
Đồ Sơn Yêu Yêu nghi ngờ hỏi: "Không đi dạo nữa sao?"
Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Xem hết rồi, là thiên địa tịch diệt trận văn."
"Hả?" Đồ Sơn Yêu Yêu ngơ ngác.
Cái gì thế này?
Cổ Trường Sinh khẽ nói: "Mỗi nơi chúng ta đi qua, đều có thiên địa tịch diệt trận văn, những trận văn này đã được người khắc lên từ rất lâu trước đây, đến khi kích phát, toàn bộ Nam Hải Tiên đảo sẽ bị tịch diệt."
"Cái gì?" Đồ Sơn Yêu Yêu kinh hãi: "Ai làm?"
Cổ Trường Sinh liếc nhìn Đồ Sơn Yêu Yêu.
Đồ Sơn Yêu Yêu khoát tay: "Ngươi đừng nhìn ta, chuyện không liên quan đến ta."
Cổ Trường Sinh thu hồi ánh mắt, bình thản nói: "Đương nhiên không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ là quân cờ của người đó."
Đồ Sơn Yêu Yêu tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn hiểu ý của Cổ Trường Sinh, nàng lập tức trầm mặc.
Chẳng lẽ, nàng thực sự bị người ta mưu hại đến nhân gian của Huyền Hoàng Giới sao?
"Vậy, ngươi có cách giải quyết không?" Đồ Sơn Yêu Yêu lo lắng nói.
Cổ Trường Sinh cười nói: "Giải quyết làm gì? Ta muốn xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì."
Đồ Sơn Yêu Yêu nghi ngờ: "Vậy chẳng phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Cổ Trường Sinh sờ cằm, nghiêm túc suy tư về vấn đề này: "Ta ở đây, hẳn là không có nơi nào an toàn hơn chỗ này rồi."
Đồ Sơn Yêu Yêu vô thức bĩu môi.
Sau khi chứng kiến bản lĩnh há miệng nói bừa của Cổ Trường Sinh, nàng luôn cảm thấy hắn nói chuyện không đáng tin.
Cổ Trường Sinh chẳng để ý đến những chuyện đó, dẫn Đồ Sơn Yêu Yêu trở lại tiên cung Thần Nguyên Đan Tông đã sắp xếp.
Nghỉ ngơi.
Đại Hạ tam hoàng tử đã sớm trở về, đã đột phá đến Quy Nhất cảnh.
Mấy ngày tiếp theo.
Cổ Trường Sinh không có việc gì thì lại dẫn Đồ Sơn Yêu Yêu đi tản bộ lung tung.
Không xem thì thôi, vừa nhìn mới phát hiện, thiên địa tịch diệt trận văn này, phạm vi bao phủ thật sự là rộng.
Toàn bộ Đông Thắng Thần Châu đều bị bao phủ, mà còn đang lan sang các châu khác.
Khi người Hắc Ám Thần Giáo giáng lâm trước đó, chắc chắn không có thiên địa tịch diệt trận văn này.
Mà những thiên địa tịch diệt trận văn này, lại tồn tại từ rất lâu trước kia.
Nói cách khác, gần đây mới được bố trí xong.
"Để ta nghĩ xem."
"Luyện đan thịnh hội quy tụ luyện đan sư đỉnh cấp của 3000 đạo châu, lực ảnh hưởng rất lớn."
"Đông Thắng Thần Châu xuất hiện đại kiếp khó ngăn cản, thánh không thể giáng lâm, đế vật không thể thôi động."
"Cuối cùng xuất hiện thần tích?"
Cổ Trường Sinh thậm chí không cần suy đoán, liền biết mục đích phía sau này.
Cổ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên trời, hơi nghi hoặc nói: "Sao ta lại cảm thấy Cửu Vũ không phải là người chủ đạo thức tỉnh thần đạo? Lão tiểu tử đó từ trước đến nay nhát gan cẩn thận, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy."
"Do đó, cần phải chặt đứt liên hệ với Thánh Vực, khiến người phàm không thể phi thăng, triệt để chặn đường cướp của."
"Như vậy mới có thể đạt thành mục đích mong muốn của bọn họ."
"Dùng thần, để thống trị nhân gian."
"Quá ngu ngốc rồi."
Cổ Trường Sinh nằm trên ghế xích đu, cảm thấy trí thông minh của mình đang bị sỉ nhục.
"Ta thậm chí đã tính ra ai là kẻ mẹ nó chặt đứt con đường lên chư thiên rồi."
Cổ Trường Sinh thở dài.
Mặc dù mình đã phong ấn rất nhiều ký ức.
Cũng không còn cách nào khác.
Cuối cùng mình vẫn quá mạnh rồi.
Thậm chí không cần phải động não nhiều, cũng có thể biết hết mọi chuyện phía sau này.
Thôi vậy.
Cứ để cho bọn chúng tự từ từ mà làm.
Lão tử gặp một cái diệt một cái.
Cổ Trường Sinh lười suy nghĩ nhiều.
Bởi vì quả thực quá sỉ nhục trí thông minh của hắn rồi.
Chuyện này tuyệt đối không phải Cửu Vũ giở trò quỷ.
Tên kia chắc chắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền, mưu đồ càng lớn hơn chắc chắn không chỉ có chuyện này, mà là cái cánh cổng kia trên chư thiên.
Có không ít người biết cái cánh cổng kia.
Nhưng kẻ dám để mắt đến nó thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cửu Vũ Đại Đế chính là một trong số đó.
"Khiến nhân loại muốn trở thành tiên, sinh ở trên mặt đất lại muốn lên trời."
Cổ Trường Sinh mỉm cười.
Đây đúng là lý tưởng cao thượng của con người!
Thật đáng khâm phục.
"Luyện đan thịnh hội sắp mở ra, ngươi có đi không?"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của Diêu Hi.
Cổ Trường Sinh ngáp một cái, đứng dậy: "Đi chứ, không đi thì ở đây làm gì."
Đồ Sơn Yêu Yêu ở đằng xa oán hận nhìn Cổ Trường Sinh.
Còn bảo là không quen đại mập mạp.
Cô nương áo tím này chẳng phải là con gái của đại mập mạp đó sao?
Hai người đã ở chung một chỗ! Còn bảo không quen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận