Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 68: Lão phu Tề Kiến Long

"Hoắc!" Thiếu niên Mục Tử Âu cụt một tay kinh ngạc không thôi: "Gã này đúng là không biết lớn lên, hoàn toàn nói năng lung tung a." Thái Hoang Đế tử vốn rất hứng thú với Cổ Trường Sinh, nghe những lời kia xong, cũng không nhịn được nhắm mắt lại, lười nhìn tiếp. Người ta bảy đại thánh địa thật sự có thực lực có thể diệt Thiên Kiếm Đạo Tông của ngươi! Cho nên Ly Hỏa Đế tử mở miệng mới gọi là có ân tình. Ngươi mở miệng ra đã nói mình không có ý diệt Ly Hỏa Đế Môn? Thật buồn cười! Đừng nói là những người khác, ngay cả Ly Hỏa Đế tử cũng phải nhíu mày. Trước đây hắn chỉ thấy Cổ Trường Sinh là một khối mỹ ngọc không tệ, cho một khoảng thời gian trưởng thành, sau này có thể làm đá mài đạo cho hắn. Ai ngờ tiểu tử này còn càn rỡ hơn tưởng tượng. Mà Quân gia truyền nhân Quân Lăng Thiên, sắc mặt lại càng khó coi. Dù Cổ Trường Sinh nói là Ly Hỏa Đế Môn, chẳng liên quan gì tới hắn. Nhưng Ninh Dao có liên quan tới hắn mà! Ninh Dao thà chọn một kẻ ngu ngốc như vậy, cũng không chịu kết đạo lữ với hắn? Trong lòng một luồng sát cơ khó tả đang dâng lên. "Người không biết thì không sợ sao?" Ly Hỏa Đế tử khẽ nói, thản nhiên: "Bản tọa mặc dù không để ý cho ngươi thời gian trưởng thành, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác tự tìm đường chết, vậy cũng không trách được bản tọa." Mọi người nghe vậy, đều nhìn Cổ Trường Sinh với ánh mắt hả hê. Tiểu tử ngươi không phải càn quấy sao? Giờ Ly Hỏa Đế tử đã trực tiếp xuống tay, xem ngươi còn càn quấy được không! Cổ Trường Sinh nhắm mắt, khẽ hít một hơi, chậm rãi cười: "Cảm giác quen thuộc này lại tới...""Nếu ta đi con đường cẩu đạo, chỉ cần ẩn mình là đủ. Đáng tiếc...Lần này ta muốn tiến thẳng không lùi." "Nói vậy, ngược lại tên Tam hoàng tử Đại Hạ kia có chút đầu óc đấy." Lần này Cổ Trường Sinh lẩm bẩm một mình, khiến người ta có chút không hiểu. Không biết tại sao. Tam hoàng tử Đại Hạ rõ ràng cách một khoảng xa, lại nghe rõ những lời này của Cổ Trường Sinh. Điều này khiến Tam hoàng tử Đại Hạ bất an. Vô thức nhớ lại những lời Cổ Trường Sinh đã nói tại thang lên trời ở Thiên Kiếm Đạo Tông. Chẳng lẽ gia hỏa này có thể đoán được suy nghĩ của người khác? Tam hoàng tử Đại Hạ rùng mình. Ngô tướng quân một bên chống kiếm mà đứng, không nhịn được cười nói: "Nghe xem, tên này đang nói những thứ quái gì vậy?" Tam hoàng tử Đại Hạ liếc Ngô tướng quân, nói: "Hắn nói bản hoàng tử có chút thông minh." Ngô tướng quân: "Hả?" Lúc này. Cổ Trường Sinh chậm rãi mở mắt, từ tốn nói: "Đừng hỏi ta tới đây làm gì, cũng đừng tới khiêu khích ta, ta không thích bị làm phiền.""Lời này ta chỉ nói một lần." Vừa nói ra, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Tên này điên rồi sao. Ngươi chỉ là một phàm nhân còn chưa bước vào tu hành thôi, nói chuyện ngông cuồng như vậy, thật không biết chữ "chết" viết như thế nào? "Chỉ là phàm nhân, cũng dám khoác lác không biết ngượng?" Đại đệ tử thủ tịch của Phi Vân Tiên Môn đến từ Nam Vực cười lạnh: "Ngươi nói đừng tới khiêu khích ngươi? Bản tọa cố ý muốn tìm ngươi gây sự, ngươi muốn thế nào?" Mọi người xung quanh đều bật cười. "Hồng Ly tỷ tỷ." Cổ Trường Sinh lộ ra một nụ cười vô hại. Kinh Hồng Ly đang cầm kiếm, cất kiếm vào ngực, đôi mắt đẹp bình tĩnh, một tay nắm chuôi quỷ kiếm. Xoẹt Trong nháy mắt. Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, vị đại đệ tử thủ tịch của Phi Vân Tiên Môn đã bị chém bay đầu, máu tươi bắn ra. Thân xác không đầu chậm rãi ngã xuống đất. "Nguyên nhi!" Trưởng lão Phi Vân Tiên Môn chậm một nhịp, khi kịp phản ứng thì đã muộn. "Đại sư huynh!" Các đồng môn khác của Phi Vân Tiên Môn lúc này mới hoàn hồn, không dám tin. Hồng Ly nhẹ nhàng trở lại vị trí, như không có gì xảy ra, lại lấy kiếm kinh ra đọc. Nụ cười của Cổ Trường Sinh càng thêm sâu: "Đối với loại gia hỏa không hiểu tiếng người này, phải làm như vậy mới được." Cường giả các đại tông môn thánh địa cũng có chút choáng váng. Người của Thiên Kiếm Đạo Tông ra tay cũng quá quả quyết rồi? Hoàn toàn không có dấu hiệu, khiến người ta không kịp trở tay. Mà những bá chủ đỉnh cấp kịp phản ứng, rõ ràng cũng không có ý định nhúng tay. Phi Vân Tiên Môn coi như xui xẻo, đại đệ tử thủ tịch trực tiếp toi mạng. Trưởng lão Phi Vân Tiên Môn tức giận không kìm được, chỉ vào người của Thiên Kiếm Đạo Tông tức giận mắng: "Trước mặt quần hùng thiên hạ, ngang nhiên giết người, các ngươi còn dám nói mình không phải Ma tông? !" Cổ Trường Sinh vô tội nói: "Ta đâu có nói." Phía sau, Lương Hồng và những người khác thì trợn mắt há mồm. Được thôi, quả thật có chút mùi vị Ma tông a! Vừa đến đã gây chuyện rồi, chẳng phải hạ thấp thực lực hay sao? Mọi người trong lòng lo lắng. "Thật to gan!" Quả nhiên, Thương Hải Thánh tử của Thương Hải Thánh địa đã lên tiếng trước tiên, hắn lơ lửng giữa không trung, khí thế bộc phát, như một vị thần biển cả đứng đó, lạnh giọng quát: "Nếu cao thủ tông các ngươi đông đảo, vậy bản tọa sẽ tới thách thức vị cô nương vừa ra tay kia, xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!" Hồng Ly thậm chí không liếc mắt nhìn Thương Hải Thánh tử một cái. Lúc này, Ly Hỏa Đế tử đã có chút không nhịn được, Cổ Trường Sinh năm lần bảy lượt khiêu khích, khiến hắn cảm thấy hoàn toàn nhắm vào mình. Cộng thêm việc Ly Hỏa Đế Môn gặp phải chuyện, khiến lửa giận trong lòng Ly Hỏa Đế tử bùng cháy. Ầm ầm Trong giây lát. Như thể toàn bộ bầu trời bị liệt hỏa đốt cháy, Ly Hỏa Đế tử như Liệt Diễm Thần Vương, ngạo nghễ đứng giữa không trung, quan sát Cổ Trường Sinh và những người khác phía dưới, lạnh nhạt mở miệng nói: "Nếu ngươi vội vã tìm chết, thì đừng trách bản tọa nữa..." Bất quá lúc này, Kiếm Tổ Tề Kiến Long vẫn im lặng nãy giờ mới mở miệng, hắn nhìn Ly Hỏa Đế tử, khẽ mỉm cười nói: "Lần này tông ta đến đây, chỉ là vì tìm tung tích chưởng môn, không có ý định đối địch với chư vị, mong mọi người thông cảm." Nhưng Ly Hỏa Đế tử đang bừng bừng lửa giận, sao có thể tùy tiện dừng tay? Ly Hỏa Đế tử đạp không đứng, dưới chân hình thành hai đầu Hỏa Long kinh khủng, như thần như ma. Hắn liếc mắt nhìn Tề Kiến Long, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng xứng sao?" Oanh! Trong lúc nói chuyện, hai đầu Hỏa Long dưới chân Ly Hỏa Đế tử, trong nháy mắt từ trên trời giáng xuống. Khí tức hừng hực trong chớp mắt khiến người ta cảm giác như liệt nhật giáng lâm, nhao nhao tránh né. "Đây là Hỏa Long Vương trong đế thuật Ly Hỏa Đế Kinh của Ly Hỏa Đế Môn!" Có cường giả thế hệ trước đã nhận ra chiêu thức của Ly Hỏa Đế tử. Đế thuật! Đây là đại danh từ cực hạn nhất của công pháp thế gian. Chỉ có các tiên môn Đại Đế, mới nắm giữ loại công pháp này. Ly Hỏa Đế tử là truyền nhân của Ly Hỏa Đế Môn, đương nhiên được học đế thuật. Đối mặt với sự cường thế bá đạo của Ly Hỏa Đế tử, Tề Kiến Long giật giật bộ áo bào xám rách nát, thầm nghĩ: "Ôi, già rồi đúng là già, chẳng ai phản ứng ta cả." Hưu Lúc Tề Kiến Long đang nói, thanh kiếm ba thước lại phá vỡ hư không, trong nháy mắt chém chết hai đầu Hỏa Long. Sau khi chém chết song long, thế kiếm không giảm, xông thẳng về phía cuối bầu trời! Tề Kiến Long khẽ động kiếm chỉ, nói nhỏ: "Thôi vậy, tự giới thiệu bản thân một chút.""Lão phu tên là... Tề Kiến Long." Cũng vào khắc này. Thanh kiếm ba thước quay về sau lưng Tề Kiến Long. Ầm ầm Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt ở cuối bầu trời có một đạo kiếm quang không ngừng lan tràn. Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người. Bầu trời bị chém làm hai! Tựa như ngăn cách Nam Vực và Trung Vực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận