Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 562: Trần Luyện trước đó, kỳ quái thiếu niên thiếu nữ

Chương 562: Trần Luyện trước đó, thiếu niên thiếu nữ kỳ quái
Trầm mặc một hồi.
Có người cười nói: "Nếu thật sự dám lộ diện, sẽ có người ra tay thu thập bọn chúng thôi, ngươi thật cho rằng hắn vô địch chắc?"
"Không sai, Trường Sinh Đế Tôn năm đó uy danh hiển hách, nhưng thực tế thì thành viên tổ chức của hắn có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ Táng Thiên nhất mạch đã biến mất, thì còn ai? Ngay cả cái tiêu dao vườn hắn từng ở cũng chẳng biết trôi dạt về đâu rồi."
"Ngoài Trần Luyện ra, ngươi xem còn ai đứng về phía hắn không?"
Đám người nhao nhao bàn tán.
"Không phải là không có thành viên, mà là đều thần bí biến mất." Lúc này, một giọng nói già nua chậm rãi vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, tầm mắt rơi vào một gốc cây xanh biếc, trên cành cây có một khuôn mặt lão nhân.
"Thần Thụ lão nhân, ngươi muốn nói gì?" Một người đàn ông có đầu sói hùng vĩ cau mày hỏi.
Cành cây xanh biếc lay động, chậm rãi nói: "Trường Sinh Đế Tôn trước Trần Luyện cũng đã thu một vị đệ tử, mà vị đệ tử này cũng là người xuất sắc nhất trong cái đại thời đại kia, tương tự như Trần Luyện ở thời đại hiện tại."
"Ở thời đại Trần Luyện này, cũng xuất hiện vô số thiên kiêu chói mắt như Ma Thiên, Yêu Phong, Linh Thật, nhưng cuối cùng, người đi đến cuối con đường vẫn là Trần Luyện."
"Mà ở đại thời đại trước kia, cũng từng xuất hiện một người tương tự hắn, có điều về sau không biết có chuyện gì mà đột nhiên biến mất không thấy."
Được xưng là Thần Thụ lão nhân, gốc cây xanh biếc kia tựa hồ biết rất nhiều bí mật.
Nghe xong lời này, một lão nhân khác cũng có tuổi vuốt râu dài, khẽ nói: "Chuyện này ta cũng từng nghe qua, chỉ là người kia rời đi thực sự ly kỳ, thậm chí ngay cả danh hiệu cũng không để lại, cứ như chưa từng tồn tại vậy, chỉ biết có người như thế đã xuất hiện."
"Có chuyện kỳ quái như vậy sao?"
Những người khác nghe xong liền cau mày nói: "Hay là trốn đến một vị diện ngăn cách nào đó trên chư thiên rồi?"
"Ai mà biết được."
Thần Thụ lão nhân cười ha ha, cũng không nói thêm gì.
Vì lúc đó, hắn cũng chỉ là một cây tinh vừa mới đắc đạo, những chuyện sâu xa hơn hắn cũng không rõ.
"Nói đi nói lại, thành viên tổ chức của Trường Sinh Đế Tôn chỉ có mỗi Táng Thiên nhất mạch thần bí mà thôi." Đạo nhân đầu sói kéo về chủ đề, nói tiếp: "Nói cách khác, ở trên chư thiên, vẫn còn Táng Thiên nhất mạch."
Một nữ tử trẻ tuổi mặc đạo bào đỏ tươi khẽ mỉm cười nói: "Cái đó không phải mấu chốt, mấu chốt là Trường Sinh Đế Tôn trong thời gian ngắn cũng không thể trở về chư thiên phía trên, hắn chỉ có thể chờ ở chư thiên phía dưới, ta nghe nói sau lần dò xét này, rất nhiều người đều muốn hạ tràng đánh cược một lần, không biết có thể cược thắng không."
"Cứ hạ tràng đi, xem ai có thể đoạt được chiếc chìa khóa Khởi Nguyên Chi Môn kia."
… Đoàn xe chở đầy hàng hóa nặng nề, chạy trên quan đạo của Lương quốc.
Phía trước có một đội kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh mở đường.
Đây là đội kỵ binh đặc hữu của Lương quốc.
Phía sau đoàn xe là bộ binh tay cầm trường qua bằng đồng.
Còn có một số thị nữ, nô bộc.
Trong đoàn xe, có ba chiếc xe ngựa sang trọng giống nhau như đúc.
Trên chiếc xe ngựa sang trọng cuối cùng, Cổ Trường Sinh không chút hình tượng nào nằm nghiêng một bên, đầu gối lên đùi Hồng Ly, ngủ ngáy khò khò.
Hồng Ly ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.
Đối diện, một mỹ phụ mặc cung trang nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt đẹp như mặt nước của mỹ phụ tràn đầy cảnh giác.
Hai ngày trước.
Đôi thiếu niên thiếu nữ này bỗng dưng xuất hiện trong xe, khiến nàng hết hồn.
Không ngờ không biết vì sao, nàng lại không thể thi triển được chút sức lực nào.
Nàng vốn đã vượt qua hạ ngũ cảnh, tiến vào trung tứ cảnh, chính là chân chính Địa Nguyên cảnh.
Bậc này có thể ngự không phi hành.
Trong toàn bộ Lương quốc, tuy không phải là cường giả đỉnh cấp, nhưng cũng là một phương cao thủ, không ngờ lại gặp phải hai người cường đại như vậy.
Khoảnh khắc ấy, nàng nghĩ hai người này rất có thể là ma đạo tán tu.
Cũng nghĩ đến có thể là cao thủ địch quốc phái tới.
Nhưng cuối cùng nàng cũng không xác định được.
Hồng Ly.
Cổ Trường Sinh.
Nàng biết tên hai người.
Trước đó hai người đã chủ động bắt chuyện, nói muốn mượn dùng xe một chút.
Hai ngày qua, thiếu nữ áo đỏ và thiếu niên áo đen không có ý định gây rối, chỉ nghỉ ngơi trong xe.
Ngược lại là thiếu niên áo đen có chút kỳ lạ, mỗi khi đến quán ăn đều sẽ bảo nàng làm cho một phần thức ăn mang lên.
Sở dĩ kỳ lạ.
Là bởi người tu hành, chỉ cần hạ ngũ cảnh viên mãn là đã hoàn toàn tích cốc, không cần ăn gì nữa.
Đồ ăn dù ngon, nhưng với người tu hành thì tạp chất chứa trong đó quá nhiều, ngược lại không tốt cho tu hành.
Cho dù muốn ăn cũng chỉ ăn linh mễ linh thực thôi.
Ngoài ra, trên người thiếu niên này không có nửa điểm khí tức tu hành, hệt như phàm nhân.
Thế mà, thiếu nữ áo đỏ lại có vẻ như nghe theo thiếu niên áo đen.
Quả thật cổ quái.
Nàng đành coi thiếu niên này là công tử của một gia tộc tu hành nào đó, còn thiếu nữ áo đỏ kia là tỷ tỷ của hắn.
Đối đãi như vậy.
"Tiêu phu nhân, công tử mời phu nhân sang." Ngoài thùng xe vang lên tiếng tỳ nữ.
Mỹ phụ cung trang thu hồi tâm thần, "Được."
Nàng nhìn thiếu nữ áo đỏ và thiếu niên áo đen một cái, thấy bọn họ không có động tĩnh gì, liền đứng dậy rời khỏi xe, tiến về chiếc xe ngựa phía trước.
Sau khi mỹ phụ cung trang rời đi.
Hồng Ly chậm rãi mở mắt, cúi đầu nhìn Cổ Trường Sinh đang gối đầu trên chân mình, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đi đâu?"
Lúc trước rời khỏi Sinh Mệnh Linh Tuyền, đã đến chỗ này.
Hình như đã rời khỏi tòa chư thiên vạn giới ban đầu.
Nhìn qua thì nơi này có vẻ cũng giống với nhân gian.
Cổ Trường Sinh dụi mặt, có vẻ như còn chưa tỉnh ngủ, giọng mũi đặc quánh: "Đi tới chỗ không phải nơi này."
Hồng Ly im lặng một chút, nói khẽ: "Ngươi muốn tìm thiên mệnh giả, ở trong đoàn người sao?"
"Không có."
"..."
"Ta chỉ là ngủ hai ngày một mạch thôi."
"Ngủ ngon không?"
"Ừm… Không sai biệt lắm."
Cổ Trường Sinh chậm rãi ngồi dậy, lắc đầu mấy cái, có vẻ như muốn xua đi những hỗn loạn trong đầu.
Trong xe lại chìm vào im lặng.
Một lát sau.
"Chân của Hồng Ly tỷ tỷ mềm thật." Cổ Trường Sinh ngáp dài nói.
Hồng Ly đã sớm quen với cách nói chuyện của Cổ Trường Sinh, không phản ứng gì, mà là nhìn ra ngoài thùng xe, nói khẽ: "Bọn họ gặp nguy hiểm rồi."
Cổ Trường Sinh mỉm cười: "Ra ngoài hít thở không khí."
Hai người ra khỏi xe.
"Thời tiết đẹp quá." Cổ Trường Sinh đón ánh nắng, cười ha ha nói.
Nhưng ngay sau đó.
Mây đen kéo đến, che khuất mặt trời.
Không gian lập tức trở nên u ám.
Nụ cười của Cổ Trường Sinh không giảm: "Đẹp, biết ta hơi nóng, nên mát mẻ chút."
Hồng Ly ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời, nói khẽ: "Phái hai người Thiên Thần cảnh tới đối phó một tu sĩ Địa Nguyên cảnh sao?"
Cổ Trường Sinh cười ha hả: "Thế giới này không phải Huyền Hoàng Giới, không có phân chia Thánh Vực nhân gian, Thiên Thần cảnh chẳng là gì."
Hồng Ly hơi chau mày: "Vậy thì hợp với ta đấy."
Cổ Trường Sinh nhếch miệng cười một tiếng: "Chứ sao, là đặc biệt chọn cho ngươi đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận