Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 283: Cái này đầy trời phú quý ngươi cần phải hảo hảo nắm chắc

Chương 283: Cái đầy trời phú quý này ngươi cần phải nắm chắc cho tốt.
Lão Mộ lại rời đi.
Theo Cổ Trường Sinh phân phó, cầm lấy cái thuổng sắt từng ở Táng Thiên Cựu Thổ, chuẩn bị đi 13 tòa cấm khu cổ xưa Thần Ma Cổ Địa xới chút đất.
Nói là xới đất, trên thực tế chính là đi gây sự.
Cổ Trường Sinh lại không vội ra tay.
Mục tiêu hàng đầu của hắn là Hồn Trủng.
Chỉ là vì trước đó chúa tể tàn điện Phần Nhật tiết lộ hành tung của hắn, nên mười hai tòa cấm khu cổ xưa còn lại đều nhận được tin tức.
Đương nhiên, cũng không tuyệt đối.
Dù sao chúa tể tàn điện Phần Nhật chưa chắc đã nhận biết hết mọi người trong số đó.
Nhưng không quan trọng.
Hồn Trủng chắc chắn đã nhận được tin tức, nếu không cũng không đến mức phát ra thiện ý.
Đây này.
Hồn Thiên Cảnh chính là một biểu hiện thiện ý rất rõ ràng.
Loại bí cảnh chỉ có lợi không có hại đối với tu sĩ này, căn bản không hề có.
Nhưng Hồn Trủng hết lần này tới lần khác lại sáng lập một tòa bí cảnh cổ xưa như thế.
Nhưng chút lực lượng này đối với Hồn Trủng thật sự mà nói là không tính gì.
Cụ thể thế nào, còn phải xem diễn biến tiếp theo.
Đương nhiên, về cơ bản mà nói, Hồn Trủng vốn không nên xuất hiện ở nhân gian.
Cho nên Cổ Trường Sinh tất nhiên muốn đưa nó đến Quỷ Thành.
Đây là một khâu rất quan trọng trong việc xây dựng lại Địa Phủ.
Cổ Trường Sinh nằm trên ghế xích đu, ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế.
Một lát sau.
Dừng gõ.
Cổ Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Hồng Ly và Ninh Đao đang xếp bằng dưới gốc cây, con ngươi đen nhánh sâu thẳm như đêm đen vĩnh cửu.
"Hô..."
Cổ Trường Sinh khẽ nhả một ngụm trọc khí, đại đạo trong cơ thể như sông lớn chảy xiết ra biển, vô tận.
Hắn nhếch môi, thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Vẫn không thể hoàn toàn trở về phàm được."
"Vậy nên nói, có lẽ ta thật sự nên nhanh chóng trưởng thành? Rồi hoàn thành một vài việc cần làm, mới có thể đạt được bước đi đó?"
Cho dù là Cổ Trường Sinh, cũng không chắc chắn lắm về điều này.
Thôi vậy.
Ngủ một giấc đã.
Không ngủ được bao lâu.
Cổ Trường Sinh liền bị đánh thức.
"Đại sư huynh, có một vị cô nương Tử Yên muốn gặp."
"Chuẩn."
"Vâng, đại sư huynh!"
Rất nhanh.
Một vị nữ tử uyển chuyển mặc lụa mỏng, liền xuất hiện trước mặt Cổ Trường Sinh.
"Nô gia bái kiến công tử."
Mỗi lần gặp Cổ Trường Sinh, Tử Yên đều vô cùng tôn kính.
Đây là phát ra từ tận đáy lòng.
Bởi vì mỗi lần gặp, lại có thể phát hiện Cổ Trường Sinh sâu không lường được.
Cổ Trường Sinh còn buồn ngủ, ngáp một cái, lười biếng nói: "Chưởng quỹ nhà ngươi tra ra rồi?"
Tử Yên ôn nhu nói: "Bẩm công tử, theo điều tra của chưởng quỹ, Cửu Vũ Đại Đế đúng thật là vị Cửu Vũ Đại Đế cổ xưa năm đó."
Khi nàng tự mình biết được tin tức này, cũng bị rung động không ít.
Cùng một niên hiệu, hai người.
Một người là tồn tại vô cùng cổ xưa năm đó.
Một người là Đại Đế thời đại mới danh chấn Huyền Hoàng Giới đương thời.
Đương nhiên, càng rung động hơn vẫn là về chưởng quỹ nhà mình, chuyện này cũng có thể điều tra ra được, quá đỉnh!
Nàng tuy biết Hoàng Lương Lâu lai lịch bất phàm, nhưng nàng vào Hoàng Lương Lâu là muộn nhất, người duy nhất nàng có thể tiếp xúc chỉ có Hồng di trên lầu một.
Những người khác nàng chưa từng gặp.
Cho dù là chưởng quỹ, cũng đều thông qua Hồng di để thông báo.
"Ừm."
Cổ Trường Sinh khẽ gật đầu, biểu thị đã biết.
Chuyện này hắn cũng đã đoán được, chỉ là muốn Hoàng Lương Lâu bên kia xác nhận tính chân thực mà thôi.
Kể từ đó, có thể cơ bản xác định, người năm đó quấy rối lão Mộ, phần lớn là do Cửu Vũ Đại Đế chuẩn bị từ trước.
Hoặc là còn có tồn tại cổ xưa khác nhúng tay vào.
Không quan trọng.
"Điều tra thêm về những người có thiên mệnh ở các giới."
Cổ Trường Sinh phất tay nói.
Nghe được yêu cầu này, Tử Yên không khỏi ngạc nhiên.
Người có thiên mệnh?
Cái này cũng có thể tra sao?
Cổ Trường Sinh thấy vẻ kinh ngạc của Tử Yên, khẽ mỉm cười nói: "Hoàng Lương Lâu không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cái đầy trời phú quý này ngươi cần phải nắm chắc cho tốt."
Tử Yên cố gắng kìm nén đủ loại kinh ngạc trong lòng, cúi người nói: "Vâng, công tử!"
Cuộc trò chuyện này cực kỳ ngắn ngủi.
Cổ Trường Sinh vươn vai một cái, đứng dậy, nhẹ giọng tự nhủ: "Đi Hồn Thiên Cảnh một chút, xem Hồn Trủng có thể khôi phục Hồn Thiên Cảnh như trước kia không."
Lời vừa dứt.
Cổ Trường Sinh trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Không giống với người khác là linh hồn tiến vào, Cổ Trường Sinh là dùng nhục thân thuần túy để tiến vào.
Nhưng như vậy cũng có một mối nguy hiểm, đó chính là một khi Cổ Trường Sinh bị người đánh chết, vậy là thật sự đã chết rồi.
Nhưng mối nguy hiểm này chỉ dành cho những người khác.
Trên người Cổ Trường Sinh, không thể nào xuất hiện.
Nhập Hồn Thiên Cảnh.
Như đang trên mây.
Trong chớp mắt.
Cổ Trường Sinh đã đến vùng Hồn Thiên Cảnh mênh mông này.
Đây là một thế giới hoàn toàn độc lập, không hề liên quan tới ba nghìn đạo châu, nhưng lại quy tụ vô số cường giả từ ba nghìn đạo châu nhân gian.
Thậm chí còn có không ít thánh nhân hạ phàm đến!
"Đi mau, đám người kia lại tới!"
"Mẹ kiếp, thật đáng ghét, mấy tên Thiên Kiếm Đạo Tông này sao ai cũng hung hãn thế? Ăn phân lớn lên chắc?"
"Ngọa Tào, ngươi vậy mà còn dám mắng bọn chúng, tranh thủ thời gian chạy đi, không thì lát nữa lại bị giết thành chó!"
"..."
Cổ Trường Sinh vừa đến, đã thấy một đám tu sĩ đang bỏ chạy.
"A, ở đây có một tên lạc đàn, chém chết hắn!"
Lúc này, bọn họ thấy Cổ Trường Sinh, lập tức như sói thấy dê, hai mắt sáng quắc.
Một mạch xông về phía Cổ Trường Sinh.
"Khoan đã!"
Lúc này, một tu sĩ trong số đó hét lớn: "Hỏi trước một chút địa vị của tên này!"
"Có cái rắm gì địa vị, đây là Hồn Thiên Cảnh, giết cũng không chết!"
"Đúng đấy, mau giết đi, giết xong chúng ta chia nhau!"
Đám người rất vội vàng, nhốn nháo cả lên.
Bọn họ bị người của Thiên Kiếm Đạo Tông giết mấy lần, đồng thời cũng đã biết quy tắc của Hồn Thiên Cảnh, chỉ cần giết được địch, là có thể góp nhặt được chỗ tốt.
Hiện tại vất vả lắm mới thấy được một người lạc đàn, đúng là gái tân ngon lành cành đào!
"Không vội, ta là thủ tịch Thiên Kiếm Đạo Tông..."
Cổ Trường Sinh thấy thế cũng lập tức mở miệng nói.
Chưa kịp nói dứt lời, đã thấy đám tu sĩ kia nhanh như chớp chạy mất.
Cổ Trường Sinh còn chưa kịp nói ra ba chữ cuối đâu.
Uy lực của Thiên Kiếm Đạo Tông mạnh vậy sao!
"Được, xem ra có hiệu quả đấy."
Cổ Trường Sinh nhún vai.
Rồi bay lượn xung quanh dạo chơi.
"Phạm vi Hồn Thiên Cảnh này không lớn, xác suất tu sĩ gặp nhau tương đối lớn."
Cổ Trường Sinh bình luận: "Vẫn khác rất nhiều so với Hồn Thiên Cảnh năm đó, số lượng tu sĩ tối đa không cao. Nhưng đối với ba nghìn đạo châu nhân gian, thật sự cũng xem như không tệ rồi."
Không biết ai là người năm xưa chia thánh phàm.
Nhưng hành động này có cả lợi và hại.
Lợi ở chỗ phàm nhân được an toàn hơn.
Hại ở chỗ tu sĩ phàm trần, muốn thành thánh, trừ phi có thiên phú nghịch thiên, nếu không về cơ bản không thể phi thăng.
Mà sự xuất hiện của Hồn Thiên Cảnh hiện tại đã hoàn toàn xóa bỏ tai hại này.
Khiến phần lớn tu sĩ đều có thiên phú thành thánh, chỉ cần thời gian đủ, là có thể phi thăng lên Thánh Vực, trở thành một... Tiểu binh.
Thành thánh dễ, nhưng việc đột phá Thánh Cảnh, không hề đơn giản như phàm trần, mỗi một rào cản cảnh giới đều như hồng câu.
Cho nên ở rất nhiều thế gia trường sinh, thật ra lưu truyền một đoạn văn.
Ngươi là thiên tài thiếu niên trong mắt thế nhân, cả đời cố gắng tu luyện, cuối cùng phi thăng thành thánh, trở thành niềm kiêu hãnh của gia tộc.
Cuối cùng lại trở thành một trong vô số kẻ ở tầng lớp dưới chót của Thánh Vực.
Nguyên văn: [Ngươi là thiên tài thiếu niên trong mắt thế nhân, cả đời cố gắng đắc đạo thành tiên trở thành niềm kiêu hãnh của tông môn, cuối cùng lại trở thành một trong 10 vạn thiên binh vây quét Tề Thiên Đại Thánh]
Bạn cần đăng nhập để bình luận