Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 303: Cổ Trường Sinh, ta nhớ ngươi lắm

Chương 303: Cổ Trường Sinh, ta nhớ ngươi lắm Nghe thấy Hồng Ly gọi.
Cổ Trường Sinh cuối cùng cũng ngồi dậy từ trên ghế xích đu, dụi mắt, nhìn về phía Hồng Ly với vẻ mặt thành thật, khẽ mỉm cười nói: "Hồng Ly tỷ tỷ, trước kia ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, quên đi một vài chuyện cũng tốt mà."
Hồng Ly lắc đầu nói: "Nhưng ta không muốn lãng quên."
Cổ Trường Sinh nhỏ giọng: "Quên đi thường là những điều không quan trọng, những gì ngươi còn nhớ mới là điều quan trọng nhất."
Hồng Ly mím nhẹ môi đỏ: "Nhưng ta cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mình đang chờ một người."
Cổ Trường Sinh cười nói: "Vậy chẳng phải là được rồi."
Hồng Ly nhìn Cổ Trường Sinh, trong đôi mắt đẹp có một tia bi thương khó hiểu. Điều này trước đây chưa từng thấy ở Hồng Ly.
Nàng buồn bã nói: "Nhưng ta hoàn toàn không nhớ rõ bộ dáng người đó ra sao, cũng không biết hắn là ai, thậm chí không biết hắn có phải là người hay không."
Cổ Trường Sinh khoanh chân ngồi trên ghế xích đu, một tay ôm trước ngực, một tay xoa cằm, cười nói: "Kỳ thực Hồng Ly tỷ tỷ muốn hỏi, người mà ngươi chờ có phải là ta không, đúng không?"
Hồng Ly nghe vậy, không phủ nhận, khẽ gật đầu: "Không sai, đó chính là điều ta muốn hỏi."
Cổ Trường Sinh tỏ vẻ kỳ quái nói: "Nhưng thời gian chúng ta quen biết cũng không dài mà, ngươi không sợ ta lừa ngươi à?"
Hồng Ly lắc đầu, chân thành nói: "Ngươi sẽ không lừa ta."
Cổ Trường Sinh mỉm cười: "Nếu ngươi đã nói được câu này, vậy có nghĩa là kết quả không còn quan trọng nữa."
Hồng Ly lắc đầu, đôi mắt đẹp kiên định nói: "Không, điều này rất quan trọng! Nếu người ta chờ không phải ngươi, ta sẽ lập tức rời khỏi ngươi."
Thấy Cổ Trường Sinh không nói gì, Hồng Ly lại nói: "Ngươi chỉ cần cho ta biết đáp án, ta sẽ không hỏi thêm gì nữa."
Cổ Trường Sinh vuốt tóc, bực mình nói: "Thực ra ta không muốn nói cho ngươi, nếu không ngươi ngày nào cũng tìm Ninh Dao tỷ tỷ luyện kiếm, sẽ làm nàng mệt chết mất."
"Nhưng nếu ngươi đã nói vậy, ta vẫn nên cho ngươi biết thôi."
"Chính là ta đấy."
Cổ Trường Sinh nhìn Hồng Ly, ánh mắt bình thản.
Hồng Ly nghe được câu trả lời này, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nàng hơi cong lên, lộ vẻ vui mừng: "Câu trả lời này, ta rất hài lòng."
Cổ Trường Sinh liếc mắt, tức giận nói: "Cái bản mặt nhọn hoắt của ngươi kìa."
Hồng Ly hừ nhẹ một tiếng: "Được rồi, đưa ta về đi."
Cổ Trường Sinh đứng dậy.
Hồng Ly nhíu mày: "Làm gì?"
Cổ Trường Sinh bĩu môi nói: "Ngươi không phát hiện mình là bản thể tiến vào đây à?"
Nghe vậy, Hồng Ly ngẩn người.
Thảo nào rõ ràng nàng đã có ý định quay lại bản thể, nhưng lại không có bất cứ phản ứng gì.
Thì ra là như vậy?
"Ngươi làm gì?"
Hồng Ly thấy Cổ Trường Sinh đưa tay tới, không khỏi lùi một bước, cảnh giác nhìn Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh bực bội nói: "Đưa tay ra, để ta vẽ cho ngươi cái bùa."
Hồng Ly cuối cùng vẫn tin Cổ Trường Sinh, đưa bàn tay ngọc ra.
Cổ Trường Sinh nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Hồng Ly.
Mềm mại, mịn màng.
Không giống tay của người luyện kiếm chút nào.
Cổ Trường Sinh một tay giữ tay Hồng Ly, tay kia nghịch ngợm cào vào lòng bàn tay nàng.
Hồng Ly cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, nhưng vẫn kiên nhẫn chịu đựng.
Nhưng thấy Cổ Trường Sinh mãi không buông tay, nàng không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi chắc là đang vẽ bùa đó chứ?"
Sao nàng cảm thấy giống như hắn đang cố tình trêu chọc mình vậy?
"Được rồi." Cổ Trường Sinh buông Hồng Ly ra.
Hồng Ly nhìn lòng bàn tay mình, phát hiện chẳng có gì.
Cổ Trường Sinh nhỏ giọng: "Lá bùa này ngoài ta ra thì không ai thấy được."
Hồng Ly hỏi: "Dùng như thế nào?"
Cổ Trường Sinh mỉm cười: "Khi dùng thì đặt tay lên ngực, dụng tâm cảm nhận, sau đó phối hợp với câu chú độc môn của ta là được."
Hồng Ly thấy có gì đó sai sai: "Chú ngữ độc môn?"
Cổ Trường Sinh gật đầu: "Không sai, tiếp theo ngươi phải nghe cho kỹ."
Hồng Ly dù hoài nghi, nhưng thấy Cổ Trường Sinh nghiêm túc như vậy, vẫn chọn tin tưởng: "Được."
Cổ Trường Sinh đặt một tay lên ngực trái, vẻ mặt thành thật nói: "Cổ Trường Sinh, ta nhớ ngươi lắm."
Hồng Ly: "?"
Cổ Trường Sinh thấy thế, nhíu mày nói: "Đọc theo đi."
Hồng Ly: "..."
Cổ Trường Sinh đang đùa nàng!
Cổ Trường Sinh cau mày: "Ngươi không tin ta?"
Hồng Ly nghiến răng nói: "Ngươi rõ ràng đang đùa ta!"
Cổ Trường Sinh trợn mắt nói: "Không tin thì thôi, tự nghĩ cách mà về đi."
Nói xong, Cổ Trường Sinh lại nằm xuống ghế xích đu.
Hình như hắn thật sự không có ý định đưa Hồng Ly về.
Hồng Ly thấy thế, cũng không mở miệng, cứ nhìn Cổ Trường Sinh như vậy.
Kết quả là...
Cổ Trường Sinh ngủ luôn rồi.
Nhìn Cổ Trường Sinh đang ngáy khe khẽ, Hồng Ly ngây người một chút.
Thật sự không đưa sao?
Hồng Ly cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Không có gì cả.
Rõ ràng không hề có bùa.
Hồng Ly lại thử dùng cách của mình để trở lại thế giới bên ngoài.
Lại phát hiện không thể làm được.
Đến đường cùng, Hồng Ly lại nhìn về phía Cổ Trường Sinh, nói: "Ngươi thật sự không lừa ta?"
Cổ Trường Sinh vẫn đang ngủ.
Hồng Ly nghiến răng, đành phải thử theo lời Cổ Trường Sinh nói, đặt tay lên ngực trái, dụng tâm cảm nhận, sau đó khẽ giọng nói:
"Cổ Trường Sinh..."
"Ta nhớ ngươi lắm."
"Ầm!"
Trong nháy mắt.
Hồng Ly chỉ cảm thấy hoa mắt, rồi trở lại dưới gốc cổ thụ Long Môn sơn.
"Thật sự là vậy?"
Khóe môi Hồng Ly hơi run rẩy.
Đây là cái chú ngữ quỷ quái gì vậy?
Chẳng lẽ sau này mỗi khi muốn nhanh chóng về lại Long Môn sơn, lại phải niệm cái câu chú xấu hổ thế này?
Thôi vậy.
Về sau vẫn là ngự kiếm bay cho rồi.
Nàng không muốn nhớ đến câu chú này nữa.
"Phốc ha ha ha..."
Trong Hồn Tinh, sau khi Hồng Ly đọc xong câu đó, Cổ Trường Sinh liền cười lớn.
Hắn căn bản không ngủ, mà chỉ là đang đợi Hồng Ly hô lên câu chú kia thôi.
Chú ngữ đích thực là chú ngữ.
Chỉ là bị hắn đổi đi một chút.
Thế là thành ra: Cổ Trường Sinh, ta nhớ ngươi lắm.
Nhưng đó không phải là hắn loạn sửa.
Mà là dựa theo Hồng Ly mà ra.
Năm xưa câu nói mà Hồng Ly thường nói nhất chính là câu này.
Cổ Trường Sinh, ta nhớ ngươi lắm.
Đây không phải Cổ Trường Sinh nói, mà là Hồng Ly nói.
Sau khi thỏa mãn thú vui xấu xa trong lòng.
Cổ Trường Sinh lại nhìn về phía hình ảnh trên Hồn Thiên Bi.
Vị tăng nhân trẻ tuổi vạn quỷ đồng hành kia đã nhập định từ rất lâu.
Trên đường có rất nhiều người đến Hồn Thiên Bi khảo thí.
Không ít người muốn giết luôn tăng nhân trẻ tuổi để thu hồn lực, nhưng kết cục đều thất bại.
Tăng nhân trẻ tuổi tựa như Bất Động Minh Vương, cứ đứng yên ở đó, không ai làm bị thương được hắn.
Càng ngày càng có nhiều người đến khảo thí hồn lực.
Vậy mà những người thực sự thành công cuối cùng chỉ có một số ít.
Dù rằng giết người trong Hồn Thiên Cảnh có thể tăng hồn lực, nhưng để Hồn Thiên Bi chấn động mười lần trở lên trong thời gian ngắn như vậy, vẫn là vô cùng khó khăn.
Chính những người của Thiên Kiếm Đạo Tông có Cổ Trường Sinh truyền lại Trảm Hồn Quyết mới có khả năng làm được điều này, người khác gần như không thể.
Mãi đến ngày này.
Đôi vợ chồng nho sinh hồ yêu kia đến Hồn Thiên Bi.
Vị tăng nhân trẻ tuổi đang nhập định, dường như có cảm ứng, chậm rãi mở hai mắt ra.
Cũng chính trong thời khắc đó, đôi mắt của tăng nhân trẻ tuổi đột nhiên trở nên kỳ dị.
Có hai con ngươi khác nhau bên trong.
Cùng lúc đó.
Đuôi hồ yêu sau lưng bị lộ ra, hoàn toàn không giấu được nữa, trở nên khổng lồ, quét sạch mọi thứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận