Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 397: Thảo, ngươi làm sao không nói sớm?

Cổ Trường Sinh đứng trên đầu Thọ Tai Chi Thần, sờ cằm, có vẻ suy tư nói: "Ta lúc nãy còn thắc mắc sao có chút quen thuộc, hóa ra là người của thiên đình a..."
Thái Hoang Đế tử ngạc nhiên: "Ngài đã gặp qua rồi sao?"
Cổ Trường Sinh tùy ý đáp: "Trước kia đưa lão Tề kia phi thăng lên Thánh Vực, thấy lạ lẫm với Thánh Vực, nên ta đi dạo một vòng, từng cảm nhận được hai người này."
Khi đó Cổ Trường Sinh mới thức tỉnh không lâu, rất nhiều chuyện vẫn chưa nhớ rõ. Giờ thì ngược lại, nhớ lại được rồi.
"Vậy... chúng ta cứu họ không?" Thái Hoang Đế tử hỏi.
Cổ Trường Sinh nhếch mép cười: "Cứu thôi, dù sao ta cũng không có chút cảm tình nào với thần đạo."
Thọ Tai Chi Thần nghe vậy, không hiểu có chút sợ hãi. Nhưng vẫn nghe theo lời Cổ Trường Sinh, đổi hướng bay về phía nơi mắt dọc đỏ tươi và vị thần tướng to lớn đang giao chiến.
"Bản thần chính là Trấn Ngục Chi Thần, kẻ không phận sự, không được tới gần!" Vị thần tướng to lớn phát hiện điều này, lập tức giận dữ quát.
"Trấn Ngục Chi Thần?" Thọ Tai Chi Thần nghe vậy, vội nói với Cổ Trường Sinh: "Cổ Trường Sinh vĩ đại, Trấn Ngục Chi Thần năm xưa ở kỷ nguyên thần đạo cũng là một vị đại thần đỉnh cấp, thực lực rất cường đại, thậm chí còn mạnh hơn cả Không Gian Chi Thần."
Cổ Trường Sinh cười hỏi: "Ngươi muốn ăn hắn à?"
Thọ Tai Chi Thần ngượng ngùng cười, nhưng nghĩ đến chuyện hai vị đế tử trước đó bị trấn áp vì không thật thà, nên vội nói: "Thuộc hạ muốn san sẻ chút gánh nặng cho Cổ Trường Sinh vĩ đại, chuyện này cần người có thực lực cường đại đến gánh vác."
Cổ Trường Sinh cười ha hả.
Thái Hoang Đế tử cũng không nhịn được nói: "Công tử, ngươi tìm đâu ra một tên kỳ lạ vậy?"
Cổ Trường Sinh liếc mắt nhìn Thái Hoang Đế tử: "Ngươi cảm thấy ngươi hơn chỗ nào?"
Thái Hoang Đế tử gãi đầu: "Ta có ngu ngốc vậy sao?"
Thọ Tai Chi Thần: "..."
Ngươi mắng thì cứ mắng đi, sao lại vừa mắng vừa nhìn ta thế? Ta rất xấu hổ.
Hai người một thần vừa trò chuyện, vừa nhanh chóng tiến gần đến chiến trường.
Kẻ tự xưng là Mạt Đại Địa Quan của thiên đình, mắt dọc đỏ tươi thấy chiêu của mình có hiệu quả, liền dốc hết hỏa lực, cùng Trấn Ngục Chi Thần đánh nhau bất phân thắng bại.
Trấn Ngục Chi Thần thấy lời cảnh cáo của mình vô hiệu, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Hắn đã cảm giác được trong đám người vừa tới, có một tà thần cường đại. Có điều tà thần này hắn chưa từng gặp bao giờ! Tên tà thần cường đại này xuất hiện từ khi nào vậy? Còn có tên kia nữa!
Trấn Ngục Chi Thần có ấn tượng sâu sắc với thiếu niên mặc áo đen kia. Hắn trước đó từng xuất hiện ở đây. Lúc đó, Trấn Ngục Chi Thần còn về tân thần đình tìm bằng hữu của mình là 'Toán Thần', dự định tính toán về vị thiếu niên mặc áo đen thần bí này. Chỉ tiếc rằng kết quả lại khiến người ta kinh ngạc. Thiếu niên mặc áo đen kia lại là một phàm nhân bình thường. Chuyện này sao có thể? Một phàm nhân bình thường sao có thể tới đây được? Trấn Ngục Chi Thần cũng kể chuyện này cho Toán Thần. Nhưng bất kể tính toán kiểu gì, kết quả vẫn là thiếu niên mặc áo đen kia là một người bình thường. Chính vì vậy, Trấn Ngục Chi Thần càng ấn tượng về kẻ này. Hắn nghĩ có thời gian nhất định sẽ xuống nhân gian xem xem tên này. Không ngờ hắn lại xuất hiện vào hôm nay. Hơn nữa còn ở cùng một chỗ với tà thần kia! Chết tiệt! Chẳng lẽ hắn là địch nhân sao?!
"Mau liên thủ với bản thần, trấn áp tên ác quỷ này!" Trấn Ngục Chi Thần thấy mấy người kia sắp tới gần, liền lập tức nói.
Mạt Đại Địa Quan của thiên đình, mắt dọc đỏ tươi cũng lớn tiếng nói: "Đạo hữu, kẻ này là Ác Thần, muốn làm loạn ở nhân gian, mong đạo hữu ra tay giúp đỡ!"
Bên nào cũng cho là mình phải. Nhưng Cổ Trường Sinh đã sớm quyết định, phất tay nói: "Đi thả hắn ra."
"Vâng, công tử!" Thái Hoang Đế tử đầu tiên từ trên đầu Thọ Tai Chi Thần bay ra, thẳng hướng mắt dọc đỏ tươi.
Ầm ầm!
Thái Hoang Đế tử vốn là một người lỗ mãng, đi đến đâu, tiếng động kinh thiên động địa bùng nổ đến đó. Hỗn độn không ngừng cuộn trào. Thanh thế thật đáng sợ.
Chuyện này làm cả hai bên đều giật mình. Nhưng lời Cổ Trường Sinh nói bọn họ đều nghe thấy. Mắt dọc đỏ tươi biết rõ đối phương tới cứu mình, nên ra tay càng thêm dứt khoát. Còn Trấn Ngục Chi Thần thấy tên kia đến gây rối, cũng cắn răng một cái, tạm thời né tránh. Thực lực mà tên kia thể hiện ra rất không bình thường, mình có thể không phải là đối thủ! Không thể dùng vũ lực!
Trấn Ngục Chi Thần lui về trong kim quang, nhìn Cổ Trường Sinh, trầm giọng hỏi: "Ngươi nhất định muốn nhúng tay vào chuyện này?"
Cổ Trường Sinh không trả lời Trấn Ngục Chi Thần.
Thọ Tai Chi Thần thì hừ lạnh: "Chút Trấn Ngục Chi Thần nhỏ bé, còn không mau quỳ xuống nghênh đón Cổ Trường Sinh vĩ đại?!"
Trấn Ngục Chi Thần nhìn Thọ Tai Chi Thần, "?". Cái tên này đầu óc có bệnh à? Cái quỷ gì mà Cổ Trường Sinh vĩ đại. Chưa từng nghe qua.
Lúc này.
Thái Hoang Đế tử đã xông tới trước mặt Phong Thiên Đại Đạo Tỏa, chuẩn bị trực tiếp đánh xuyên qua nó.
"Đạo hữu đừng nóng vội, đây là Phong Thiên Đại Đạo Tỏa, sẽ phản đòn đấy..." Câu còn chưa dứt.
Oanh!
Thái Hoang Đế tử đã ra tay. Lực lượng kinh khủng trút xuống Phong Thiên Đại Đạo Tỏa, lập tức bị bắn ngược lại. Thái Hoang Đế tử bị chấn văng vào trong hỗn độn, không ngừng lộn nhào. Giống hệt lúc trước tiếp một chưởng của Thương Khuynh Đại Đế. Chỉ có hai chữ: chật vật.
"Thảo, sao ngươi không nói sớm?" Thái Hoang Đế tử sau khi ổn định lại liền hùng hổ nói.
Mắt dọc đỏ tươi: "..." Ta đã nói rồi mà. Ngươi không nghe. Lại trách ta à? Nhưng đây là quân ta đó!
Mắt dọc đỏ tươi nói: "Tại ta tại ta, đạo hữu cẩn thận, Phong Thiên Đại Đạo Tỏa này chỉ cần dùng pháp lực gỡ bỏ là được."
Thái Hoang Đế tử hừ nhẹ một tiếng, đến trước mặt mắt dọc đỏ tươi làm theo lời hắn, tháo gỡ khóa lại.
"Các hạ chẳng lẽ lại muốn đối đầu với thần đình ta sao?" Trấn Ngục Chi Thần thấy thế, vội quát mắng: "Các hạ lẽ nào không biết chư giới phía trên chính là chí cao thần đình, trong đó đại thần vô số, còn có chí cao thần tọa trấn, bản thần phụ trách trấn áp ác quỷ, việc các hạ làm lần này hoàn toàn là nghịch thiên!" Vừa nói, Trấn Ngục Chi Thần vừa lặng lẽ kêu gọi đồng bạn ở thần đình.
Nhưng chưa đợi Trấn Ngục Chi Thần gọi được người, một âm thanh vội vàng vang lên: "Mau chóng trở về thần đình, người này không thể trêu vào!" Đó là giọng của Toán Thần!
Trấn Ngục Chi Thần nghe vậy, trong lòng kinh hãi, mặc kệ những lời vừa nói, lập tức hóa thành một vệt kim quang, biến mất trong hỗn độn.
"Hắn chạy rồi!" Thọ Tai Chi Thần vội kêu lên.
"Đuổi theo chứ sao." Cổ Trường Sinh bực mình nói.
Thọ Tai Chi Thần lập tức đuổi theo. Một lát sau lại trở về, có chút lo lắng nói: "Thuộc hạ vẫn nên chờ ngài đi cùng thì hơn..."
Hắn đuổi theo mới phát hiện, Cổ Trường Sinh vĩ đại thế mà không đi cùng hắn, mà ở lại tại chỗ. Hắn đuổi theo chẳng phải tự tìm chết sao? Thôi thôi. Vẫn là đi theo Cổ Trường Sinh vĩ đại cho an toàn!
Cổ Trường Sinh không để ý đến Thọ Tai Chi Thần, mà đi đến trước mặt mắt dọc đỏ tươi. Giờ phút này. Thái Hoang Đế tử đã thả hắn ra. Lúc này mới nhìn rõ, mắt dọc đỏ tươi lại là một thanh niên mặc chiến giáp đen. Cái mắt dọc đỏ tươi đó là hình dạng ở trên trán của hắn. Trước đó bị Phong Thiên Đại Đạo Tỏa khóa lại, chỉ lộ ra con mắt dọc đỏ tươi trên trán. Lúc này được cứu, hắn lập tức hướng Cổ Trường Sinh và Thái Hoang Đế tử ôm quyền: "Đa tạ hai vị cứu giúp!"
Giờ khắc này, Thọ Tai Chi Thần cảm thấy mình ở đây có phải là hơi thừa không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận