Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 23: Nhường nàng tới gặp ta

Gió mát thổi tới. Mang theo lá cây thu vàng, theo gió mà bay xuống trên thân thể Cổ Trường Sinh. Còn khi trôi về phía Hồng Ly thì lại tự động trượt rơi xuống đất. Hồng Ly vẫn đang nhìn quyển kiếm quyết kia. Cổ Trường Sinh nằm một bên ngủ ngon lành. "Có người đến tìm ngươi." Hồng Ly tay cầm kiếm quyết tự động lật trang, giọng nàng vẫn thanh lãnh, ngữ khí bình thản, tựa hồ không có gì có thể làm nàng dao động cảm xúc. Tiếng nói vừa dứt. Chỉ còn tiếng gió thổi lá cây. Cổ Trường Sinh tựa hồ vẫn đang mơ màng trong giấc mộng. Nhưng Hồng Ly biết, Cổ Trường Sinh chắc chắn đã nghe thấy. Một lát sau. "Vút" Tiếng xé gió vang lên. Một vị đệ tử trẻ tuổi của Thiên Kiếm Phong ngự kiếm mà đến, lơ lửng trên không, hắn thấy Hồng Ly và Cổ Trường Sinh. Khi thấy Cổ Trường Sinh đang nằm ngủ trên ghế xích đu, Lương Hồng không khỏi nhíu mày. Về vị đại sư huynh đột nhiên xuất hiện này, toàn tông hiện tại ai cũng đã biết. Thiên phú dị bẩm, có tư chất Đại Đế! Đối với các cao tầng của Thiên Kiếm Đạo Tông mà nói, có lẽ đều rất thích vị đại sư huynh này. Nhưng với đệ tử các đỉnh núi, sự tồn tại của người này không mấy dễ chịu. Bởi vì nó mang đến cho Thiên Kiếm Đạo Tông một nguy cơ trước nay chưa từng có! Ai cũng có tư tâm, khi liên quan đến lợi ích bản thân, chẳng ai nghĩ việc giữ lại Cổ Trường Sinh là lựa chọn tốt. Cũng chẳng có gì đáng trách. Nếu người này chăm chỉ tu hành, sớm ngày mạnh lên thì đáng để người tôn kính, hô một tiếng đại sư huynh cũng không sao. Nhưng vị thủ tịch này lại ngủ ngon mỗi ngày là thế nào? Tuy nói liên quân Thiên Nam Vực sắp đến, nhưng toàn tông trên dưới ai cũng nỗ lực hết mình. Tên này ngược lại hay, thân là nguyên nhân chủ yếu của sự kiện lần này, vậy mà lại nằm đây chơi xả hơi? Dù trước đó Lương Hồng không hề ác cảm với người này, giờ phút này cũng không tránh được sinh ra một chút chán ghét. Cố đè bất mãn trong lòng, Lương Hồng chắp tay hướng Hồng Ly: "Đệ tử Lương Hồng của Thiên Kiếm Phong, bái kiến Hồng Ly sư tỷ." Với Cổ Trường Sinh có lẽ là bất mãn, nhưng với Hồng Ly lại thực sự kính nể. Trước kia Hồng Ly xuất thủ, đã làm rúng động toàn tông trên dưới. Mọi người cũng nhờ vậy biết được, vị thiếu nữ áo đỏ này đến từ Long Môn Sơn, mới một tuổi đã nhập tông. Cô không có danh tiếng gì, không lên tiếng thì thôi một tiếng hót đã làm kinh động vị thiếu nữ áo đỏ này, tuyệt đối là đệ tử Thiên Kiếm Đạo Tông đương thời được bàn tán nhiều nhất. Tông môn trẻ tuổi bây giờ đều tôn nàng như thần nữ! Lương Hồng lần này đến đây, ngoài việc tiếp Cổ Trường Sinh còn có một mục đích khác là muốn gặp vị thiếu nữ áo đỏ này. Ngày mai chính là ngày nghênh chiến, Lương Hồng cũng không biết mình có sống sót hay không. Trước đó, gặp Hồng Ly thêm một lần là thêm một lần. Chỉ tiếc điều khiến Lương Hồng có chút lúng túng là Hồng Ly chẳng phản ứng gì hắn. Lương Hồng đành quay sang Cổ Trường Sinh, thấy hắn vẫn chưa tỉnh lại, trong mắt hắn hiện lên một tia âm trầm, trầm giọng: "Tông môn có lệnh, bảo ngươi đến Thiên Kiếm đại điện!" Có lẽ do chút khó chịu trong lòng, hắn không nói lần này là do thánh nữ Vấn Tâm Cung muốn gặp Cổ Trường Sinh. Hắn muốn xem phản ứng của tên này. Cổ Trường Sinh hoàn toàn không làm Lương Hồng thất vọng – hắn căn bản không để ý đến Lương Hồng. Thậm chí còn quay người đổi tư thế khác thoải mái hơn để ngủ. Lương Hồng sững sờ. Cũng khá lắm, ngang ngược vậy sao? Lương Hồng vừa phẫn nộ vừa muốn cười, tốt tốt tốt, ngươi không để ý, vậy ta giống như thật sự bẩm báo! Lương Hồng hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến Cổ Trường Sinh nữa. Nhưng trước khi đi vẫn là mỉm cười với Hồng Ly, chắp tay ra hiệu cáo từ. Sau đó điều khiển phi kiếm rời đi. Chờ đến khi Lương Hồng đi. Hồng Ly liếc nhìn Cổ Trường Sinh, nói nhỏ: "Không phải ngươi đã thức rồi sao, sao không để ý đến người kia?" Cổ Trường Sinh nhắm mắt, hơi thở bình ổn, chậm rãi mở miệng, lười biếng nói: "Mặc kệ." Hồng Ly khép kiếm quyết lại, bắt đầu kéo ghế đu về phía nhà tranh. Nàng biết, tiếp theo khẳng định còn có người tới quấy rầy. Dưới cây chỉ còn một mình Cổ Trường Sinh, nằm trên ghế xích đu. Còn sau khi Hồng Ly rời đi. Trong mơ hồ có thể nghe thấy, bên trong cơ thể Cổ Trường Sinh, phảng phất có biển lớn vô tận mênh mông đang cuộn trào. Đại đạo cùng vang lên! Người đời đều cho là Cổ Trường Sinh đang ngủ ngon lành không làm gì cả, trên thực tế Cổ Trường Sinh đang đi một con đường hoàn toàn khác. Không ai biết lai lịch thực sự của hắn. Cũng không ai biết hắn đã sống bao lâu. Tự nhiên cũng không ai biết rõ hắn muốn làm gì. Hơi thở bình hòa, mỗi một nhịp hít vào thở ra đều đang điều động hàng vạn đại đạo cùng vang lên. Phảng phất cả phiến thiên địa, đều dung nhập vào Cổ Trường Sinh. Theo hô hấp của Cổ Trường Sinh, hàng vạn đại đạo giữa thiên địa lại trở về trên thân Cổ Trường Sinh. Hắn từ Táng Thiên Cựu Thổ đến đây đã được chừng mười ngày. Ngoài mấy ngày đầu thích ứng với lực lượng phàm trần, sau khi vào Long Môn Sơn, hắn vẫn luôn tu luyện. Chỉ là cách tu luyện của hắn không giống người thường mà thôi. Có lẽ chỉ có Hồng Ly là có thể ẩn ẩn cảm nhận được chút gì đó không đúng. Nhưng chẳng phải do Cổ Trường Sinh cố ý hành động sao?. . . . . Thiên Kiếm đại điện bên ngoài, Thiên Kiếm đạo tràng. "Cái gì? Tiểu tử này vậy mà không đến? !" Tứ trưởng lão nghe Lương Hồng bẩm báo, thiếu chút nữa tức nổ cả vết thương. Cổ Trường Sinh này thật sự quá quắt! Hôm qua vừa tức giận hắn một trận, hôm nay lại thế này! Tứ trưởng lão quay đầu nhìn Thiên Kiếm đại điện, giờ phút này đại sư huynh nhị sư huynh đều đang tiếp đãi thánh nữ Vấn Tâm cung Ninh Dao bọn người, nhưng nói cho cùng, Ninh Dao muốn gặp Cổ Trường Sinh. Tứ trưởng lão có chút đau đầu, Cổ Trường Sinh này sao lại không đứng đắn thế này. "Ngươi xác định đã nói rõ chuyện thánh nữ Ninh cô nương của Vấn Tâm Cung cho hắn biết rồi?" Tứ trưởng lão lại hỏi một câu. Lương Hồng vẫn bình thản: "Đều làm theo phân phó của trưởng lão, tên kia cứ ngủ thôi, mà dù sao hắn cũng là thủ tịch, đệ tử cũng không tiện đi quá giới hạn." Sắc mặt Tứ trưởng lão khó coi: "Thằng nhãi ranh này!" Tứ trưởng lão trầm giọng: "Lương Hồng, ngươi lại đi một chuyến, nói nếu không đến sẽ tước bỏ vị trí thủ tịch của hắn!""Vâng, Tứ trưởng lão!" Lương Hồng cung kính nhận lệnh, lần nữa ngự kiếm mà đi. Rất nhanh. Lương Hồng lại đến hậu sơn Long Môn, thấy Hồng Ly không ở, hắn cũng không dành cho Cổ Trường Sinh sắc mặt tốt, lạnh lùng nói: "Trưởng lão có lệnh, tuyên Cổ Trường Sinh đến Thiên Kiếm đại điện, nếu vi phạm, sẽ tước bỏ vị trí thủ tịch!" Nói xong, Lương Hồng lạnh lùng nhìn Cổ Trường Sinh, chờ xem phản ứng của hắn. Nhưng tên kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Lương Hồng có chút tức giận, đồng thời cảm thấy tò mò, tên này sao lại ra vẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất thế kia? Cũng chỉ vì hắn thiên phú vô song? "Cổ Trường Sinh!" Lương Hồng cảm thấy có cần cho tên này một chút sắc mặt xem, hắn giáng xuống trước mặt Cổ Trường Sinh, thậm chí cố ý thả ra một luồng khí tức, muốn Cổ Trường Sinh khó coi. "Ừm? !" Khi Lương Hồng đáp xuống dưới gốc cây, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức mát lạnh bao phủ toàn thân, khiến con tim đang có vẻ nóng nảy của hắn trở nên bình tĩnh. Không còn chút nộ khí nào. Thậm chí còn trở nên hưởng thụ. Cái này. . . Lương Hồng giật mình, đây mới là lý do Cổ Trường Sinh luôn nằm ở đây sao? "Bảo cô nương Vấn Tâm cung kia đến gặp ta." Chưa đợi Lương Hồng hỏi, Cổ Trường Sinh chậm rãi mở miệng. Lương Hồng vừa mới bình tĩnh lại, thiếu chút nữa bật cười vì tức, ngươi tưởng ngươi là ai? Người ta là thánh nữ Vấn Tâm Cung đó? Bảo nàng đến gặp ngươi? ! Còn cái gì tiểu nữu? Mẹ nó ngươi mới bao nhiêu tuổi a! ? Không đúng! Lương Hồng bỗng giật mình, không dám tin nhìn Cổ Trường Sinh. Hắn vốn không hề nói chuyện thánh nữ Vấn Tâm cung, tên này sao biết! ? Lương Hồng há mồm định hỏi, nhưng những lời thốt ra lại thành: "Tuân lệnh đại sư huynh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận