Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 880: Đạo Đế địa vị

Chương 880: Địa vị Đạo Đế Con chó vàng sợ hãi đến mức tè cả ra, nó nhe răng, miệng sủa oang oang: "Mẹ kiếp ngươi có phải muốn ăn đòn không, tin ta cắn chết ngươi không!" Rồi nó làm bộ lao vào cắn.
Đạo Đế vội vàng co rúm người lại, nhanh nhảu nói: "Đừng nóng cẩu gia, chuyện này còn chưa ngã ngũ mà."
Tề Kiến Long liếc mắt đầy bất thiện: "Miệng chó của ngươi không nói được câu nào thật lòng!"
Con chó vàng quay sang nhìn Tề Kiến Long: "?"
Nhóc con, ngươi đang đá đểu ta đấy à?
Tề Kiến Long thấy thế, nghiêm túc nói: "Cẩu gia ngài không giống, ngài là Kiếp Sơ Trường Linh Uy Võ Trấn Thần Thương Thiên Chi Hoàng!"
Con chó vàng vốn định dạy dỗ nhóc con này một trận, nghe vậy mới miễn cưỡng gật đầu: "Xem như nhóc phản ứng nhanh."
Nhưng ngay sau đó, con chó vàng lại nhìn Đạo Đế, trầm giọng nói: "Đồ chó hoang, mau làm cho tốt việc này, nếu không ta hỏi tội ngươi!"
Tề Kiến Long: "..."
Đạo Đế: "..."
Con chó vàng nhíu mày nói: "Nhìn gì mà nhìn, mau lên!"
Đạo Đế ho khan hai tiếng, giả vờ sờ soạng xung quanh một hồi, rồi mặt cười ngượng ngùng nhìn con chó vàng: "Cẩu gia, ngài thấy có thể xé rách không gian một đường trước không?"
Con chó vàng nổi giận: "Lão tử mà xé được còn cần ngươi ra tay chắc?"
Tề Kiến Long thì dứt khoát nằm sang một bên, rót rượu vào miệng, buông xuôi nói: "Được rồi, cùng nhau mắc kẹt ở đây thôi."
Con chó vàng thấy vậy thì đau cả đầu.
Nhóc Tề này giờ càng ngày càng vô lại rồi.
Biết cẩu gia ta là chó hộ đạo của ngươi, cho nên muốn làm gì thì làm phải không?
Đến lúc đó Trường Sinh Đế Tôn tìm ta gây phiền phức thì sao?
Đệt!
Con chó vàng khó chịu một trận, nhưng lại không có cách nào thu dọn Tề Kiến Long, chỉ có thể trút giận lên người Đạo Đế.
"Đều tại cái đồ chó hoang nhà ngươi!" Con chó vàng gầm lên.
Đạo Đế dường như cũng muốn buông xuôi, dang hai tay ra: "Cẩu gia có mắng chết ta, ta cũng có ra được đâu."
Con chó vàng càng thêm tức giận, định trực tiếp cắn tên chó chết này cho hả dạ.
Lúc này.
Một bóng người bỗng chen vào.
"Sao thế, tụ tập sưởi ấm đấy à?"
Cổ Trường Sinh đột nhiên giáng xuống, cảm nhận không gian chật hẹp này, mệt mỏi hỏi.
"Hả? !"
"Công tử!"
"Tiểu Trường Sinh! ?"
Đạo Đế, con chó vàng, Tề Kiến Long lập tức mừng rỡ khôn xiết.
Cổ Trường Sinh liếc xéo con chó vàng, thản nhiên nói: "Để ngươi trông chừng hắn, ngươi trông như vậy đấy hả?"
Con chó vàng nghe vậy rụt đầu chó.
Nhưng mà vẫn không tránh khỏi bị Cổ Trường Sinh đấm một cú vào đầu đến choáng váng.
Thế mà con chó vàng lại không dám hé răng, ngoan ngoãn núp sang một bên.
Tề Kiến Long thấy cảnh này cũng không lấy làm lạ.
Năm đó lần đầu gặp cẩu gia, cẩu gia còn thảm hơn nhiều.
Đạo Đế có chút rụt rè: "Đừng vậy mà Trường Sinh Đế Tôn, người một nhà cả."
Cổ Trường Sinh nhìn về phía Đạo Đế, cau mày nói: "Ai là người một nhà với ngươi, người của các ngươi Thần Mộ Thiên đều tham gia vào kế hoạch cửu thiên kia à."
Đạo Đế nghe vậy ngẩn người: "Đây là cái thứ gì, ta không biết mà."
Cổ Trường Sinh thản nhiên nói: "Không biết cũng không sao, ai bảo ngươi là người của Thần Mộ Thiên chứ."
Đạo Đế vội vàng lùi về phía sau, một mặt cảnh giác nhìn Cổ Trường Sinh: "Không phải chứ, ngươi nói không giết ta mà, giờ muốn đổi ý?"
Cổ Trường Sinh nhìn chằm chằm Đạo Đế.
Đạo Đế càng thêm bối rối, trán dần dần xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Cảm giác có chút run rẩy.
"Ai bảo ngươi đến đây?" Cổ Trường Sinh trầm giọng hỏi.
Đạo Đế đầu tiên là ngơ ngác, rồi mới nói: "Chẳng phải ngài bảo ta đi theo cẩu gia sao?"
Con chó vàng lập tức mắng lên: "Đồ chó, ngươi muốn hại lão tử hả? Lão tử có bảo ngươi tới đâu? Chính ngươi nói chỗ này có Thiên Đế mộ lão tử mới đến!"
Đạo Đế trừng mắt.
Con chó vàng cũng đột nhiên giật mình, hình như lỡ miệng thật.
Nó lén nhìn Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh lại không hề tức giận, chậm rãi nói: "Đại Hoàng, đi thôi, tiễn hắn về Thần Mộ Thiên."
Con chó vàng kêu a một tiếng: "Ta chưa từng đến Thần Mộ Thiên bao giờ!"
Cổ Trường Sinh tùy ý nói: "Đi rồi ngươi sẽ biết."
Con chó vàng tuy không muốn đi, nhưng không cưỡng nổi lời Cổ Trường Sinh.
Nhìn không gian chật hẹp này, con chó vàng lại nói: "Thế ra ngoài bằng cách nào?"
Cổ Trường Sinh phẩy tay một cái.
Bên cạnh lập tức xuất hiện một Hư Không Chi Môn hình tròn.
Con chó vàng không tình nguyện nhìn Đạo Đế, hung dữ nói: "Còn không mau đi theo?"
Đạo Đế thì không muốn đi, ủy khuất nhìn Cổ Trường Sinh: "Đừng mà, có gì chúng ta từ từ nói, ta tuy là người của Thần Mộ Thiên, nhưng ở Huyền Hoàng Thiên cũng lâu rồi mà, nơi này chính là quê hương thứ hai của ta, ta không muốn đi mà."
Cổ Trường Sinh không thèm để ý tới Đạo Đế.
Con chó vàng cũng không nói nhiều, trực tiếp cắp miệng lại.
"A thao, cẩu gia nhẹ chút, cổ sắp gãy mất rồi!"
Đạo Đế rơi vào trong miệng con chó vàng, chỉ có thể la lên.
Lúc cả hai chuẩn bị bước vào Hư Không Chi Môn, Cổ Trường Sinh chậm rãi nói một câu: "Lúc nào tìm được bộ quan tài kia, lúc đó đến gặp ta."
"Quan tài gì cơ?" Đạo Đế vội hỏi.
Cổ Trường Sinh không trả lời.
Con chó vàng ngậm Đạo Đế xuyên qua Hư Không Chi Môn.
Khi hai người rời đi, Hư Không Chi Môn lập tức đóng lại.
Đúng lúc này, con chó vàng mới phát hiện, hình như mình đã đến một nơi.
Một cánh cổng lớn ghê gớm!
Con chó vàng nhìn lên trước mặt cánh Thiên Chi Cổ Môn cao chọc trời, há hốc miệng, thả Đạo Đế ra.
"Hả? Sao ta có cảm giác trước kia từng tới đây?"
Con chó vàng bỗng nhiên ngớ người, nhíu mày lẩm bẩm: "A, đầu đau quá, sắp mọc thêm não rồi!"
Đạo Đế nhìn cánh Thiên Chi Cổ Môn trước mặt, quay đầu nhìn lại, cái Hư Không Chi Môn kia không thấy đâu nữa.
Hắn ỉu xìu đứng dậy, than thở nói: "Xong rồi, lỡ mất Thiên Đế mộ rồi!"
Con chó vàng nhìn về phía Đạo Đế, cau mày nói: "Vậy thật sự là Thiên Đế mộ à?"
Đạo Đế ỉu xìu nói: "Nói nhảm, không thì ngươi cho rằng Trường Sinh Đế Tôn sao đến kịp như vậy, hắn sợ chúng ta chiếm hết."
Con chó vàng liếc mắt bất thiện: "Cái gì gọi là chúng ta? Trường Sinh Đế Tôn là công tử nhà ta!"
Đạo Đế liếc mắt xem thường con chó vàng, hùng hổ nói: "Gọi ngươi một tiếng cẩu gia ngươi thật đúng là coi mình là chó rồi, đồ chó ngu một đầu!"
Con chó vàng lập tức nổi giận sủa ầm lên.
Nhưng lần này không đợi con chó vàng mở miệng cắn, Đạo Đế đã một chưởng đánh bay con chó vàng.
Trong ánh mắt không thể tin của con chó vàng, khí tức trên người Đạo Đế không ngừng tăng lên, trong nháy mắt đã vượt qua con chó vàng.
Đạo Đế liếc mắt nhìn con chó vàng đang hoảng sợ, bĩu môi nói: "Thật sự cho là lão tử đánh không lại ngươi chắc?"
Con chó vàng sợ hãi, lặng lẽ lùi về sau.
Đạo Đế lơ đãng nói: "Bây giờ ngươi có quay về tìm hắn, hắn cũng vẫn đá ngươi một cước thôi, đừng ảo tưởng nữa, cùng ta đi tìm bộ quan tài kia đi, ta nghĩ rõ rồi, chuyện này xử lý không xong, dù tìm thấy Thiên Đế mộ, cũng không liên quan gì tới ta."
"Ôi, mạng của lão tử sao mà khổ thế này!"
"Cũng không biết tên cẩu vật mở quan tài kia đi đâu rồi, hắn không ở đây, lão tử tìm thấy quan tài rồi thì cũng thế cả thôi?"
Đạo Đế một mình oán trách nói.
Nhưng nghe Đạo Đế nói vậy, con chó vàng cảm thấy trong đầu mình dường như có thứ gì đó muốn trào ra.
Mở quan tài?
Khai Quan Đại Đế?
Mạc Thi Đại Đế?
Đây chẳng phải hai tên ngu xuẩn mà Thần Mộ Thiên nhắc tới hay sao?
Cái tên Đạo Đế này là Mạc Thi Đại Đế! ?
Con chó vàng đột nhiên há hốc mồm, trừng mắt nhìn Đạo Đế.
Đạo Đế không hề quay đầu lại nói: "Nghĩ thông rồi thì nhanh lên, không thì lát nữa lại thành thịt chó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận