Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 276: Đến Long Môn sơn làm cái trông cửa

Chương 276: Đến Long Môn sơn làm cái trông cửa Nghĩ đến những điều này, Diêu Hi khẽ hừ một tiếng, lại không còn sợ hãi như vậy. Diêu Hi nhìn về phía Sơn Quỷ đao, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Sơn Quỷ đao, vẫn là không nhịn được có chút sợ hãi, nhưng vì từ nhỏ được dạy dỗ, hiểu lễ nghĩa nên nàng biết rõ phải có lễ phép. Bây giờ Cổ Trường Sinh không có ở đây, nàng càng phải giữ lễ phép. Diêu Hi hướng Sơn Quỷ đao hành lễ bối vãn, nói khẽ: "Tiếp theo còn muốn làm phiền tiền bối một chút thời gian, xin tiền bối thứ lỗi."
Sơn Quỷ đao liên tục khoát tay nói: "Tôn thượng đã nói với ta về việc này rồi, cô nương cứ chuyên tâm vào việc của mình là được, không cần quan tâm đến lão già này." Nghe được hai chữ 'chuyên tâm vào việc của mình', Diêu Hi lại nhịn không được cắn răng, nhưng vẫn thở dài với Sơn Quỷ đao. Quay người trở lại trong viện.
"Cổ Trường Sinh, tên lừa đảo đáng ghét!" Trở lại trong viện, Diêu Hi lại tức tối vung vẩy nắm đấm. Sau khi phát tiết một trận, Diêu Hi lại dồn sự chú ý lên Trường Sinh Đỉnh Lô. Mặc dù mới dùng Trường Sinh Đỉnh Lô luyện chế hồn đan một canh giờ, nhưng Diêu Hi rõ ràng cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và Trường Sinh Đỉnh Lô càng thêm chặt chẽ rồi. Chắc là sau một thời gian nữa sẽ có thể điều khiển nó như tay của mình vậy. Cảm giác như sinh ra đã rất phù hợp với nó. Đối với Luyện Đan Sư mà nói, có được một chiếc đỉnh lô luyện đan như vậy, đúng là một may mắn tột độ. Chẳng trách trước đó nàng lại sinh ra loại cảm giác thân mật đó với Trường Sinh Đỉnh Lô.
Diêu Hi xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của mình, có chút ủ rũ nói: "Nếu như lúc trước mình trực tiếp đoạt lấy vật này thì tốt rồi, không cần để Cổ Trường Sinh nắm giữ." Nghĩ một hồi, Diêu Hi lại tự nhủ: "Nhưng nếu không có hắn, có lẽ ta cũng không lấy được nhiều thần hỏa như vậy, những thần hỏa này, mỗi một loại đều vô cùng cường đại, thậm chí có thể chống đỡ đến khi ta phi thăng Thánh Vực sau này."
Cũng là do Cổ Trường Sinh không có ở đây. Nếu không thì khẳng định hắn sẽ nói một câu, cái phỏng đoán này vẫn còn quá bảo thủ rồi, tầm nhìn chưa đủ lớn. Những thần hỏa đó chính là sức mạnh trong Phần Nhật tàn điện, đâu chỉ chống đỡ đến Thánh Vực, mà có thể hỗ trợ đến khi Diêu Hi khôi phục đỉnh phong cũng còn hữu dụng.
Không nói đến Diêu Hi. Quay lại chuyện của Cổ Trường Sinh.
Sau khi Cổ Trường Sinh rời khỏi Quỷ thành, hắn không có trở lại Thập Nhật đạo châu. Nơi đó cũng không có gì đáng để ở lại. Mà hắn trực tiếp trở về Long Môn sơn của Thiên kiếm Đạo Tông.
Thấy Cổ Trường Sinh trở về. Hồng Ly vốn định lãnh đạm nói một câu "trở về rồi à". Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Cổ Trường Sinh không còn là Diêu Hi, mà là Hứa Tử Tình thì nàng lại không nói nữa. Phảng phất như không nhìn thấy Cổ Trường Sinh, nàng quay người đi tìm Ninh Dao.
Ninh Dao đang tĩnh tọa, bị đánh thức sau đó vẻ mặt mờ mịt: "Sao vậy?" Hồng Ly bình tĩnh nói: "Đến lúc luyện kiếm rồi." Ninh Dao cười khổ nói: "Chẳng phải hôm qua mới luyện sao? Ta còn chưa tiêu hóa xong, mấy ngày nữa luyện tiếp đi."
"Không được, phải luyện ngay hôm nay!" Hồng Ly lạnh lùng nói. Ninh Dao lập tức hiểu ra, nhìn về phía chiếc ghế đu trên bờ sườn núi. Quả nhiên thấy Cổ Trường Sinh đang nằm trên ghế xích đu, cười chào hỏi: "Ninh Dao tỷ tỷ đã lâu không gặp."
Ninh Dao nhẹ nhàng nhìn sang, thấy Hứa Tử Tình đang đứng bên cạnh Cổ Trường Sinh. Lúc nhìn thấy Hứa Tử Tình, đừng nói là Hồng Ly, ngay cả Ninh Dao cũng sinh ra một tia cảm giác nguy cơ vô hình. Người phụ nữ này, dường như rất có mị lực! Dù nàng là phụ nữ nhưng cũng có loại cảm giác động lòng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Ninh Dao trở nên kiên định: "Được, luyện kiếm!"
Hai người đi đến một nơi khác để luyện kiếm.
Thanh nhi và Hoan nhi là hai chị em song sinh, sau khi biết Cổ Trường Sinh trở về, đã đến thỉnh an, đồng thời cũng thông báo Thần Nguyên Đan Tông muốn xin gặp hắn. Cổ Trường Sinh phất tay bảo các nàng lui ra.
Hứa Tử Tình đứng bên cạnh, dịu dàng nói: "công tử, hình như các nàng không thích nô tỳ lắm."
Cổ Trường Sinh gối hai tay sau đầu, nhắm mắt lại, khẽ nói: "Sức sát thương của tiên thiên mị thể thánh thai vẫn rất mạnh, nàng vừa đến, các nàng đều phải tranh thủ thời gian tu luyện."
Hứa Tử Tình không khỏi ngạc nhiên, hóa ra mình còn có thể có tác dụng đốc thúc vậy sao?
"Đừng tự xem thường bản thân, tiềm lực của ngươi còn rất lớn." Cổ Trường Sinh lười biếng nói.
Hứa Tử Tình khẽ cúi người: "công tử nói vậy, nô tỳ ghi nhớ." Cổ Trường Sinh nằm trên ghế xích đu, không nói gì thêm. Một lát sau, liền có tiếng ngáy nho nhỏ vang lên. Hứa Tử Tình có chút kinh ngạc, thật sự ngủ rồi sao? Nàng còn nghĩ sau khi trở về từ Quỷ thành, hắn sẽ lập tức làm chuyện gì đó chứ. Không ngờ hắn lại ngủ. Chỉ là thân phận nô tỳ nên nàng không dám hỏi linh tinh.
Ngày hôm sau.
Các cao tầng của Thiên kiếm Đạo Tông mới biết Cổ Trường Sinh đã trở về, Tứ trưởng lão vội vã chạy tới.
"Tiểu Trường Sinh, Thần Nguyên Đan Tông tìm ngươi có chuyện gì?" Tứ trưởng lão nhíu mày hỏi: "Nghe ý bọn họ, hình như muốn gả Diêu Hi cô nương trực tiếp đến Long Môn sơn của chúng ta."
Hôm qua khi Cổ Trường Sinh vừa mới trở về, Thanh nhi và Hoan nhi mặc dù đã nói chuyện Thần Nguyên Đan Tông có người đến đây, nhưng cũng không nói về việc này. Dù sao, theo các nàng nghĩ, Thần Nguyên Đan Tông chỉ muốn thăm dò thông tin về công tử chứ không phải muốn gả Diêu Hi.
Cổ Trường Sinh ngáp không ngừng: "Gả cái rắm, Ngự kiếm thuật của ngươi luyện tốt chưa? Cả ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện đâu đâu không vậy."
Tứ trưởng lão ưỡn ngực lên: "Đương nhiên rồi, bản tọa dù không bằng Võ sư huynh, nhưng ít nhiều cũng đã bước vào thượng tam cảnh, ngươi tin không, trong vòng ba năm ta chắc chắn sẽ phi thăng!"
Cổ Trường Sinh liếc mắt: "Với cái năng lực của ngươi, còn 3 năm, đúng là uổng công tắm thánh quang, ngươi tin không, ba năm nữa đám người các ngươi đều đã phi thăng xong rồi, đến lúc đó chỉ còn lại một mình ngươi ở nhân gian cô độc."
Tứ trưởng lão trợn tròn mắt: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
Cổ Trường Sinh hứng thú nói: "Vậy chúng ta đánh cược thử xem thế nào?"
Tứ trưởng lão nghe vậy, lập tức có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Cổ Trường Sinh, hắn liền câng cổ lên nói: "Cược thì cược, ngươi nói đánh cược cái gì?"
Cổ Trường Sinh nghĩ nghĩ, nói ra: "Không phải ngươi rất thích chạy lên Long Môn sơn sao? Nếu ngươi thua, thì đến Long Môn sơn làm cái trông cửa đi."
Tứ trưởng lão trợn mắt: "Tiểu Trường Sinh, ngươi thật quá đáng đấy, ta là người nhìn ngươi lớn lên từ bé đến giờ, ngươi lại đối xử với ta như vậy à?"
Cổ Trường Sinh liếc Tứ trưởng lão, bĩu môi nói: "Xin lỗi, ta mới vào tông được hơn hai tháng."
Tứ trưởng lão: "..." Hình như cũng đúng nhỉ.
Cổ Trường Sinh thấy Tứ trưởng lão không thể nào phản bác được, liền cười nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình nhất định sẽ thua à?"
Tứ trưởng lão hừ hừ nói: "Vậy nếu ta thắng thì sao?"
Cổ Trường Sinh cười nói: "Nếu ngươi thắng, ngươi muốn làm gì tùy ý ngươi nói."
Tứ trưởng lão nhíu mày nói: "Thật chứ?"
Cổ Trường Sinh gật đầu: "Thật!"
Tứ trưởng lão cười hắc hắc: "Vậy ta phải suy nghĩ thật kỹ, chờ ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi biết." Cổ Trường Sinh mạnh mẽ thế nào hắn đã tận mắt chứng kiến rồi, điều kiện này nhất định phải lợi dụng cho tốt, không thể bỏ qua được!
"Vậy ngươi cứ nắm chắc đi." Cổ Trường Sinh nói.
Tứ trưởng lão nhíu mày: "Chẳng phải còn sớm sao, tận 3 năm nữa mà!"
Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Đây chỉ là dựa theo tốc độ mà ngươi nói, theo tốc độ hiện tại, khoảng chừng nửa năm, 4 vị thái thượng trưởng lão, Ân hộ pháp, Đại trưởng lão bọn họ cơ bản đều có thể phi thăng rồi."
"À đúng, chưởng môn tỷ tỷ có thể gần đây cũng sắp phi thăng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận