Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 42: Mệt mỏi ta làm sao bây giờ?

Chương 42: Mệt mỏi ta làm sao bây giờ?
Đây là ngày thứ hai sau khi đại chiến kết thúc. Toàn bộ Thiên Kiếm Đạo Tông vẫn náo nhiệt như cũ. Không còn cách nào khác, đạt được thắng lợi vang dội như vậy, đối với đệ tử Thiên Kiếm Đạo Tông luôn kín tiếng làm người làm việc mà nói, là dịp để thật sự nở mày nở mặt! Lại không màng đến hậu quả, chỉ riêng lần này, ai còn dám nói Thiên Kiếm Đạo Tông chẳng qua chỉ là tông môn hạng ba, môn nhân hạng chín? Mỗi khi nghe tiền bối kể lại chuyện huy hoàng năm xưa, đệ tử Thiên Kiếm Đạo Tông đều vô cùng ngưỡng mộ, trong lòng cũng không khỏi mơ màng, tự hỏi liệu mình có thể dẫn dắt tông môn trở lại đỉnh cao hay không. Thế nhưng thực tế thì mỗi lần xuống núi lịch lãm, xử lý chuyện yêu ma quấy phá nhân gian, đều vì có đệ tử của các tông môn khác cùng tham gia, đối phương vô tình thường sẽ chọn người của tông môn khác trước. Dù sau đó cũng sẽ nói Thiên Kiếm Đạo Tông cũng là một môn phái tốt, đệ tử trong tông đều là người có nghĩa khí. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy các tông môn khác mạnh hơn, xử lý mọi chuyện ổn thỏa hơn. Làm vậy tuy không sai, nhưng đối với đệ tử Thiên Kiếm Đạo Tông mà nói, ít nhiều đều cảm thấy ấm ức. Một người ấm ức thì không sao. Nhưng khi tất cả mọi người cùng ấm ức, thì sẽ có một tầng uất khí vô hình bao phủ trên tông môn, khiến cho toàn thể Thiên Kiếm Đạo Tông đều bị ảnh hưởng, từ sâu trong lòng tự vấn, hoài nghi bản thân, tự hỏi liệu có phải lỗi do chính mình.
Hôm qua, tất cả mọi người ở Thiên Kiếm Đạo Tông đã nhận được đáp án. Đáp án kia đã giúp uất khí trong lòng bọn họ hoàn toàn tiêu tan. Điều này cũng tạo ra một làn sóng đột phá cảnh giới liên tiếp của rất nhiều đệ tử Thiên Kiếm Đạo Tông. Trong đại chiến ngày hôm qua, các đệ tử đã trải qua một phen sinh tử, lại được giải tỏa hết những ấm ức trong lòng, thông suốt suy nghĩ, muốn không đột phá cũng khó. Sự rầm rộ này, đặt ở toàn bộ giới tu hành đều tương đối chấn động. Khi thấy thế hệ trẻ của Thiên Kiếm Đạo Tông tràn đầy sức sống, bốn vị thái thượng trưởng lão cũng coi như đã hiểu lời mà Cổ Trường Sinh nói. Thiếu niên cần nhuệ khí! Vì vậy, trong vấn đề về những tù binh kia, cả bốn vị thái thượng trưởng lão đều lựa chọn nghe theo sự sắp xếp của Cổ Trường Sinh. Nhất định phải để người của các đại tông môn giao tiền bồi thường mới thả người! Bọn họ sơ bộ tính toán, cho dù chỉ có hai ba phần mười số tông môn chọn đến nộp tiền bồi thường, bảo khố của Thiên Kiếm Đạo Tông cũng có thể tăng vọt lên ngay lập tức, trở nên mập mạp hẳn! Điều này cũng giải quyết được vấn đề cơm áo gạo tiền của Thiên Kiếm Đạo Tông. Tu hành không chỉ có chém giết, sự phát triển của tông môn còn cần trường kỳ tích lũy, bất kỳ một khâu nào cũng không được mắc sai lầm. Nhìn vào thực tế, mỗi một đệ tử mỗi ngày tu hành cần hao tốn bao nhiêu linh thạch, đan dược, cũng như khi xuống núi lịch lãm cần thiết phải có bùa chú, pháp bảo các loại. Mỗi một thứ đều là một hạng mục lớn. Bây giờ đại thắng, đối với Thiên Kiếm Đạo Tông mà nói, chính là cơ hội tốt để vơ vét của cải. Lúc trước cảm thấy cách làm của Cổ Trường Sinh quả thật giống như cường đạo, sẽ khiến cho Thiên Kiếm Đạo Tông mất hết thanh danh. Hiện tại nghĩ lại thì lại thấy rất có lý. Dù sao bây giờ Thiên Kiếm Đạo Tông, đã hoàn toàn không thể so sánh với thời huy hoàng năm xưa, nếu cứ vào không đủ bù ra, Thiên Kiếm Đạo Tông sẽ càng thêm thê thảm, thậm chí có khả năng tan rã trong im lặng. Đến lúc đó, bốn vị thái thượng trưởng lão sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
“Tiểu Trường Sinh, người của Phi Vân Tiên Môn đến giao tiền bồi thường rồi, ngươi đến nói xem xử lý thế nào.” Sau núi Long Môn, vị thái thượng trưởng lão lớn tuổi nhất là Thạch Chi Vọng cười híp mắt nói với Cổ Trường Sinh. Cổ Trường Sinh đang nằm trên ghế xích đu, vốn dĩ có tiếng ngáy nho nhỏ vang lên. Tiếng của Thạch Chi Vọng vừa vang lên không lâu, tiếng ngáy nhỏ biến mất, Cổ Trường Sinh từ từ ngồi dậy trên ghế xích đu, hai tay xoa mặt, sau đó dùng bộ mặt như người chết nhìn Thạch Chi Vọng, yếu ớt nói: “Ngươi dù gì cũng là thái thượng trưởng lão lớn tuổi nhất, đức cao vọng trọng, có thể có chút chủ kiến của mình được không?” Thạch Chi Vọng khoanh tay trong ống tay áo, ngồi tại đình tạ mà mình mang đến, cười tủm tỉm nói: “Không được, thái thượng trưởng lão chính là lui từ vị trí thủ tọa, trưởng lão xuống, bình thường không tham dự vào chuyện của tông môn, bây giờ tông ta đang lúc biến đổi, chưởng môn không có ở đây, ngươi coi như là đại đệ tử đứng đầu, những chuyện này đều phải hỏi đến ngươi mới phải.” Nói xong, Thạch Chi Vọng từ từ nhấm nháp trà, tán thưởng nói: “Nói thật ra, nếu không phải có tiểu Trường Sinh ngươi, lão phu đời này chắc cũng không có cơ hội được uống Huyền Minh Trà, một loại trà ngon đặc biệt này.” Loại trà này là đặc sản trên sườn núi Huyền Hót của Kỳ Trúc Sơn, là một loại thánh trà nổi danh trong giới tu hành. Nếu không phải một vị trưởng lão nào đó của Kỳ Trúc Sơn cũng bị nhốt ở nhà xí của Thiên Kiếm Đạo Tông, Kỳ Trúc Sơn vội vàng đến chuộc người, có lẽ người của Thiên Kiếm Đạo Tông thật sự không có cơ hội được uống loại trà này.
Thạch Chi Vọng liếc mắt nhìn Cổ Trường Sinh đang ủ rũ, bực bội nói: “Tiểu tử, sao ngươi chẳng vui vẻ chút nào vậy? Chẳng phải chúng ta đều nghe theo sắp xếp của ngươi sao?” Cổ Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi. Hồng Ly đang tĩnh tọa ở bên cạnh, dù không mở mắt, khóe môi vẫn thấp thoáng ý cười. Hiếm khi thấy Cổ Trường Sinh có bộ dạng này. Cổ Trường Sinh hình như có cảm giác, ghé mắt nhìn về phía Hồng Ly, kéo dài giọng: “Hồng Ly tỷ tỷ!” Hồng Ly lạnh run người, vội vàng ép mình phải nhập định. Thạch Chi Vọng lại dần quen với cách trêu ghẹo đặc biệt của hai người. Cổ Trường Sinh bẻ bẻ cổ, duỗi lưng mỏi, ngáp, cuối cùng bập môi mấy tiếng, chậm rãi nói: “Đa số đều có thể giao cho Đại trưởng lão xử lý, thực sự không biết xử trí thế nào thì hỏi lại ta.” Nói xong, Cổ Trường Sinh lại cằn nhằn nói: “Một đám ông già, rõ ràng nói ta là bảo bối trong lòng, nhưng lại không để ý ta mới 11 tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, làm mệt mỏi ta thì sao? Tương lai của Thiên Kiếm Đạo Tông vứt đi à?” Thạch Chi Vọng không khỏi ngạc nhiên. Chuyện ngày hôm qua đã khiến cho mọi người quá xúc động, đến nỗi mọi người dường như đã quên mất tiểu tử Cổ Trường Sinh này mới 11 tuổi. Tuy rằng người ra tay là lão tổ, nhưng ngày hôm qua người phát ngôn của lão tổ lại là Cổ Trường Sinh, sự thể hiện của tiểu tử này đã thực sự chinh phục quá nhiều người. Khí thế như vậy, hoàn toàn không sợ hãi. Chỉ riêng đảm phách này thôi đã đủ để người ta tán dương. Sờ cằm, Thạch Chi Vọng như có điều suy nghĩ nói: “Hay là ngươi cũng uống hai ngụm trà?”
“Thôi đi thôi đi.” Cổ Trường Sinh mất kiên nhẫn khoát tay nói: “Có công phu đó thì tranh thủ về ẩn phong bế quan đi, hôm qua còn nói hậu họa vô tận, hôm nay đã không sợ rồi sao?” Thạch Chi Vọng cười nói: “Lời nói hôm qua của ngươi cho lão phu cảm ngộ rất lớn, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Bày nát dường như thật sự lây sang người khác, Thạch Chi Vọng chỉ ở Long Môn Sơn chờ có một ngày thôi, tính tình cũng đã thay đổi không ít. “Thôi đi.” Cổ Trường Sinh lười nghe lão tiểu tử này nói nhảm, hỏi: “Chưởng môn đâu, còn chưa về tông sao?” Nghe Cổ Trường Sinh nói chuyện chính, Thạch Chi Vọng thu lại ý cười, ngồi ngay ngắn: “Tông môn hiện nay đang trong thời kỳ nhạy cảm, cho nên chưởng môn không tiện về tông.” Cổ Trường Sinh nhíu mày: “Chẳng phải đã bảo các ngươi truyền tin sao?” Thạch Chi Vọng gật đầu nói: “Nguyên nhân chính là vậy, chưởng môn mới cần phải tránh mặt.” Cổ Trường Sinh nhíu mày: “Ý là chỉ khi nào Thiên Kiếm Đạo Tông trở lại bình thường thì mới về?” Thạch Chi Vọng lần nữa gật đầu: “Có thể nói như vậy.” Ánh mắt của Cổ Trường Sinh rơi lên người Thạch Chi Vọng. Thạch Chi Vọng hơi sửng sốt: “Sao vậy?” Cổ Trường Sinh sờ cằm, dần dần lộ ra ý cười. Thạch Chi Vọng cảm thấy rất không ổn, liền cáo từ muốn rời đi. Cổ Trường Sinh đi trước một bước mở miệng nói: “Nếu thái thượng trưởng lão rảnh rỗi như vậy, vậy giao cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi đích thân đi nói với chưởng môn, cứ nói là lão Mộ đã đi Táng Thiên Cựu Thổ, nếu như hắn không yên lòng, có thể đến đó một chuyến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận