Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 297: Trần Thanh Đế: Ngươi là chỗ dựa của bọn họ?

Chương 297: Trần Thanh Đế: Ngươi là chỗ dựa của bọn họ?
Lời vừa dứt.
Liền có một luồng khí thế kinh khủng khó tả càn quét ra.
Khiến cho những tu sĩ vừa vất vả tiến vào lại Hồn Thiên Cảnh, lần nữa bị ép diệt!
Một đám Thánh Cảnh cũng ngay tại chỗ bị ép lui!
Từng vị cường giả Thánh Cảnh, đều có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tình huống này là sao?
Hạ giới lại có nhiều người có thể uy hiếp được bậc Thánh như vậy sao?!
Nếu là phi thăng thì sẽ đến mức nào?
"Thật đáng sợ..."
Lâm Tử Họa mấy người cũng bị ép lui, ánh mắt ngưng trọng vô cùng.
Không ngờ bọn hắn tu luyện trảm Hồn Quyết của đại sư huynh vẫn cảm nhận được cảm giác áp bức mạnh mẽ như vậy.
Sau khi dừng lại, Lâm Tử Họa mấy người lập tức hội tụ lại bên cạnh Hồng Ly, Ninh Đao, ánh mắt ngưng trọng nói: "Sư tỷ, gia hỏa này không giống người lương thiện."
Hồng Ly cùng Ninh Đao lại thần sắc không thay đổi.
Ninh Đao nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần không trêu chọc chúng ta, chúng ta liền mặc kệ hắn."
"Trước hết để cho Thanh Thanh khảo thí hồn lực đi."
"Tốt!"
Đám người lui về gần Hồn Thiên Bi, bảo hộ Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh vừa bị uy thế của Trần Thanh Đế dọa sợ, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, âm thầm tự động viên mình cố lên.
Trần Thanh Thanh ngươi có thể.
Bây giờ ngươi đã là một vị cường giả!
Oanh!
Nhưng mà lúc này.
Trần Thanh Đế đã là cường thế giáng lâm trước Hồn Thiên Bi.
Uy thế kinh khủng chấn động làm Trần Thanh Thanh lùi lại không thôi, cuối cùng bị chấn ngã xuống đất.
Nàng nhìn Trần Thanh Đế, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Gã này thật đáng sợ!
"Thanh Thanh!"
Lâm Tử Họa bọn người thấy thế, biến sắc, liền muốn xông lên phía trước.
"Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, mau đi gọi Cổ Trường Sinh đi!"
Một cường giả Thánh Cảnh đến từ Thiên Cơ Các trầm giọng hô.
Trên người Trần Thanh Đế, dù là hắn cũng cảm nhận được uy hiếp rất lớn!
Mặc dù vị thiếu nữ áo đỏ của Thiên Kiếm Đạo Tông cũng có thể đồ thánh, nhưng hai loại cảm giác này hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa Trần Thanh Đế này, lại có thể mượn Hồn Thiên Cảnh trực tiếp xóa bỏ địch nhân bên ngoài!
Đây mới là đáng sợ nhất!
Đương nhiên rồi, nội tâm hắn cũng muốn được nhìn thấy Cổ Trường Sinh.
Muốn xem Cổ Trường Sinh khảo thí hồn lực.
"Các ngươi không sợ ta?"
Trần Thanh Đế nhìn những người vẫn xông tới là Lâm Tử Họa, có chút kỳ quái.
Hứa Tử Tình đã đỡ Trần Thanh Thanh dậy.
Lâm Tử Họa mấy người thì bảo hộ các nàng ở sau lưng, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Đế.
"Sợ ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Nạp Lan Kiệt tính khí nóng nảy, cũng không quản Trần Thanh Đế này rốt cuộc mạnh đến đâu, lạnh giọng nói: "Làm bị thương sư tỷ của chúng ta, ngươi phải chịu tội gì?"
Trần Thanh Thanh tuy nhỏ hơn bọn họ, nhưng lại nhập tông trước, hơn nữa còn nhập tông cùng đại sư huynh, tự nhiên là sư tỷ của bọn họ.
"Phải làm... chịu tội gì?"
Trần Thanh Đế nghe Nạp Lan Kiệt nói vậy thì không nhịn được cười: "Ngươi đang hỏi ta sao?"
Nạp Lan Kiệt hùng hùng hổ hổ nói: "Nói nhảm, không hỏi ngươi thì còn hỏi ai, làm ra vẻ ta đây giống như cái gì."
Lâm Tử Họa phát giác Trần Thanh Đế kỳ quái, không hiểu tại sao, hắn lại thấy một tia bóng dáng của đại sư huynh trên người người này?
Loại cảm giác này, khiến Lâm Tử Họa không khỏi sợ hãi.
"Đừng!"
Còn chưa kịp Lâm Tử Họa mở miệng.
Lưu Thiết Trụ đã xông thẳng về phía Trần Thanh Đế!
Trần Thanh Đế không để ý Nạp Lan Kiệt cùng Lâm Tử Họa, mà hứng thú nhìn Lưu Thiết Trụ đang tấn công, nói khẽ: "Một trong các thánh thể đương thời sao?"
"Ngược lại có thể giữ lại làm thủ hạ."
Oanh!
Khi gã đang nói, Lưu Thiết Trụ đã tới rồi, một quyền kinh khủng ném ra, phảng phất như thiên thạch ngoài vũ trụ đập xuống.
Nhưng Trần Thanh Đế chỉ khẽ giơ tay, liền tiếp nhận một quyền này của Lưu Thiết Trụ!
Một màn kia khiến đồng tử Tiêu Bất Phàm cách đó không xa co rụt lại.
Hắn vừa mới đánh nhau với Lưu Thiết Trụ, biết rõ trình độ cường hãn của Lưu Thiết Trụ.
Người này lại có thể trong nháy mắt ngăn được thế công của Lưu Thiết Trụ?!
Không!
Không phải ngăn được!
Mà là nhẹ nhàng liền tiếp được một quyền kia!
Trong lòng Tiêu Bất Phàm càng thêm thấy kỳ lạ, hắn không có xuống núi một năm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao bây giờ lại có nhiều quái vật như vậy?!
Không ai giải đáp nghi vấn của Tiêu Bất Phàm, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trần Thanh Đế.
Lưu Thiết Trụ dường như cũng không ngờ tới thực lực của Trần Thanh Đế lại mạnh đến vậy, ánh mắt trầm xuống, thân thể khẽ cong lại, như đạn pháo lao ra.
Oanh!
Trần Thanh Đế trở tay một chưởng, trong nháy mắt đánh bay Lưu Thiết Trụ ra ngoài.
Thậm chí ngay cả hồn thể đều trở nên ảm đạm không ít.
"Cột sắt!"
Nạp Lan Kiệt cùng Lâm Tử Họa thấy vậy, lập tức quá sợ hãi.
Lưu Thiết Trụ cũng cảm nhận được sự biến hóa của hồn lực, sắc mặt hơi tái nhợt: "Gã này có gì đó quái lạ..."
"Hắn là Trần Thanh Đế! Có thể giết chết bất luận kẻ nào trong Hồn Thiên Cảnh! Phải nhớ kỹ, là giết chết thật sự! Không phải hồn thể tiêu tán!"
Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng hô lớn, đang nhắc nhở Lâm Tử Họa bọn người.
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Người này có thể trực tiếp giết chết người khác sao?!
Vậy nơi này còn coi như là Hồn Thiên Cảnh sao?
Không phải nói trong Hồn Thiên Cảnh chết thế nào, đều sẽ không ảnh hưởng đến bản thể sao?
Đám người không rõ tình hình, lúc này đều sinh ra đủ loại nghi vấn.
"Đi!"
Từng vị cường giả Thánh Cảnh, đều cách xa Hồn Thiên Bi, để tránh bị Trần Thanh Đế để ý đến.
Rất nhanh.
Cũng chỉ còn lại Tiêu Bất Phàm cùng Lâm Tử Họa bọn người.
"Tình huống như thế nào?"
Tam hoàng tử Đại Hạ và Hạ Cực Bá vừa mới chạy đến Hồn Thiên Bi, thấy rất nhiều người đều bỏ chạy thì không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Bọn họ thì lại không sợ, dù sao cũng nắm giữ Trảm Hồn Quyết.
Hai người đi thẳng đến Hồn Thiên Bi.
"Đại ca! Ta tới rồi!"
Khi nhìn thấy đám người Lâm Tử Họa, Tam hoàng tử Đại Hạ cười ha ha một tiếng, hét lớn.
"Ngạo Thiên?!"
Lâm Tử Họa bọn người nhất thời biến sắc, hét lớn: "Đừng tới đây!"
Tam hoàng tử Đại Hạ không khỏi ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"
Nhưng với tư cách là người thông minh, Tam hoàng tử Đại Hạ rất nhanh phát giác Trần Thanh Đế không thích hợp.
Trong lòng lập tức sinh ra cảnh giác.
Trần Thanh Đế thì không vội ra tay, mà đánh giá đám người, gã bỗng nhiên cảm thấy có chút kinh hỉ nói: "Đột nhiên phát hiện mỗi người các ngươi dường như đều có chỗ bất phàm."
"Đã như vậy, vậy ta có thể cho mỗi người các ngươi một cơ hội."
"Thần phục ta."
"Hoặc là..."
"Chết."
Trần Thanh Đế ngữ khí bình tĩnh, lại mang theo một loại uy nghiêm vô thượng không thể nghi ngờ.
Như là Đại Đế miệng ngậm thiên hiến, lời nói theo pháp!
Giờ khắc này.
Trên vai tất cả mọi người, phảng phất bị đè ép thập vạn đại sơn, khiến bọn họ không nhịn được muốn quỳ rạp trên đất.
Ngay cả Hứa Tử Tình cũng bị hạn chế gắt gao.
Quỷ kiếm trong tay Hồng Ly không ngừng chiến minh.
Còn chưa kịp nàng xuất kiếm nghênh địch.
Một bóng dáng trống rỗng xuất hiện trước mắt mọi người.
Cũng vào thời khắc này.
Cảm giác áp bức kinh khủng trong lòng mọi người, trong nháy mắt tan biến.
Đẩy mây mù ra, thấy ánh trời xanh!
"Đại sư huynh!"
Mắt thấy bóng dáng kia xuất hiện, tất cả mọi người mừng rỡ không thôi!
Người vừa tới không ai khác.
Chính là Cổ Trường Sinh đang ngủ gật trong Hồn Tinh trước đó.
Phát giác được tình huống ở đây, Cổ Trường Sinh liền lập tức giáng lâm rồi.
"Ừm?"
Trần Thanh Đế nhìn người tới, cũng hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Ngươi là chỗ dựa của bọn họ?"
Cổ Trường Sinh mỉm cười: "Ngươi tốt, ta tên Cổ Trường Sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận