Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 443: 3 cây gậy đánh không ra một cái rắm đến

Chương 443: Ba cây gậy cũng không thể đánh ra được một tiếng rắm.
Linh Đế một mặt chờ mong nhìn Cổ Trường Sinh. Trước đó vì bị Phong Vân Chân Quân đả thương, Linh Đế sớm đã lộ ra chân dung thật sự, thoát tục như hoa sen mọc từ bùn mà không hôi tanh, làn sóng gợn rửa sạch không vương chút bụi trần. Tiên khí mười phần, tựa như mỹ nhân bước ra từ trong tranh. Đôi mắt màu xanh lam nhạt đặc trưng của Linh tộc càng làm tăng thêm vẻ đẹp thần thái. Giờ phút này nhìn Cổ Trường Sinh, nàng trông thật dịu dàng đáng yêu.
Cổ Trường Sinh liếc nhìn Linh Đế, bĩu môi nói: "Ngươi muốn đi theo ta hay là muốn ôm đùi ta?"
Linh Đế nghe vậy ngẩn người, trực tiếp vậy sao? Bình thường chẳng phải nên nói muốn đi theo thời điểm, ý tứ chính là ôm đùi sao? Nhưng có ai lại nói thẳng ra là ôm đùi chứ? Nói ra thật không dễ nghe chút nào. Tất cả mọi người đều là cường giả, vẫn là nên chừa chút mặt mũi đi chứ?
Linh Đế có chút xấu hổ, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, nội tâm nàng đã vô cùng mạnh mẽ, nàng nghiêm túc đáp: "Ôm đùi!" Nếu tiền bối đã dứt khoát như vậy, nếu mình còn che giấu thì lại không hay!
Mọi người thấy Linh Đế nhanh chóng thay đổi thái độ, cũng có chút câm nín, nhưng cũng âm thầm hối hận mình chậm chân, bị Linh Đế chiếm mất cơ hội.
"Ôm đùi a?" Cổ Trường Sinh cúi đầu nhìn xuống một chút rồi nói: "Ta bây giờ còn chưa trưởng thành, đùi còn nhỏ quá, chỗ nào có thể sờ đều đã bị người ta sờ hết rồi."
Linh Đế lập tức giật mình. Những người khác thì âm thầm buồn cười. Xem ra tốc độ nhanh cũng chưa chắc đã có tác dụng! Người ta có thiếu người ôm đùi đâu! Dù sao cũng thế, thực lực như vậy, lẽ nào còn thiếu người hầu sao? Nghĩ đến đây, mọi người ngược lại không dám nói lung tung nữa.
Minh Đế thấy những người khác không lên tiếng, suy nghĩ một hồi, rồi chắp tay với Cổ Trường Sinh: "Không biết tiền bối định xử trí tân thần đình như thế nào?"
Cổ Trường Sinh lười biếng nói: "Không nghĩ tới, sao? Ngươi muốn tiếp quản à?"
Minh Đế cung kính đáp: "Nếu tiền bối không động đến tân thần đình, vãn bối ngược lại nguyện ý tiếp quản, thay tiền bối quản lý tốt tân thần đình."
Lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người nhìn Minh Đế đều lộ vẻ lạnh lùng. Minh Đế này đứng thứ tư trong Ngũ Đế, nhưng xem ra dã tâm không hề nhỏ. Minh Đế không quan tâm ánh mắt của mọi người, tiếp tục chắp tay với Cổ Trường Sinh: "Tiền bối có lẽ vừa xuất quan nên không biết, tình hình thiên hạ ngày nay đang rung chuyển bất an, không phải tất cả các vị đế giả đều ở đây, nhưng nếu có thể tập hợp sức mạnh này lại, thì sẽ tốt cho việc ổn định tình hình thiên hạ, cũng là chuyện tốt cho nhân gian..."
Minh Đế thực ra vẫn luôn âm thầm phân tích phong cách hành sự của Cổ Trường Sinh, trước mắt thấy vị tiền bối này rất quan tâm đến nhân gian, mà cũng không thích ai gây sự. Vậy nên, hắn ta sẽ lấy tình hình thiên hạ rung chuyển làm điểm mấu chốt, xem có giữ lại được Thần Đình hay không. Đương nhiên quan trọng nhất là để bản thân có thể sống sót. Sau đó thì sẽ tính tiếp.
Minh Đế vừa nói, vừa quan sát nét mặt Cổ Trường Sinh. Thấy Cổ Trường Sinh không hề có biểu cảm gì, hắn dừng lại, không tiếp tục nữa.
Ánh mắt Cổ Trường Sinh rơi vào người Minh Đế, nửa cười nửa không nói: "Khi ngươi nói chuyện tốt nhất đừng nghĩ chuyện gì khác, nếu không ta nghe rõ mồn một đấy."
Minh Đế nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, lẽ nào ngay cả những suy nghĩ trong lòng mình cũng bị biết rõ rồi!?
Cổ Trường Sinh gật đầu nói: "Không sai, ta đều biết hết rồi."
Minh Đế vội vàng cúi đầu thật sâu với Cổ Trường Sinh, cung kính nói: "Tiền bối thứ tội, vãn bối không cố ý như vậy, chỉ là muốn cầu xin được sống!"
Cổ Trường Sinh lười biếng đáp: "Cho nên ta mới hỏi các ngươi, nếu được sống sót, định làm gì."
Minh Đế cắn răng, không suy nghĩ quá nhiều, bởi vì dù có nghĩ cũng sẽ bị người khác biết, dứt khoát thành thật đáp: "Tiền bối, mặc dù vãn bối đứng sau Minh Phủ, nhưng chưa từng có liên hệ gì nhiều với Minh Phủ. Trước kia U Minh Giới chúa tể đưa vãn bối vào Minh Phủ sau đó, liền không còn trao đổi gì với vãn bối nữa. Nếu tiền bối không chê, thì để vãn bối làm đầy tớ cho tiền bối."
Đây cũng là phản ứng giống với chúa tể cổ lão cấm khu lúc trước. Cũng phải thôi. Trước sinh tử, những thứ khác đã không còn quan trọng. Chỉ mong cầu được sống!
Cổ Trường Sinh đánh giá Minh Đế, rồi chậm rãi nói: "Đại Đế Minh tộc của ngươi đều ở đây?"
Minh Đế thật thà trả lời: "Không phải toàn bộ, cũng có một bộ phận Đại Đế Minh tộc không thích gò bó, đi du lịch khắp các cõi trời."
Cổ Trường Sinh hỏi: "Có mấy vị?"
Minh Đế đáp: "Tính cả vãn bối thì là 13 vị."
13 vị Đại Đế Minh tộc, đây là lực lượng chiến đấu mạnh nhất hiện nay của Minh tộc. Cũng là vốn liếng của Minh Đế. Không giống như nhân tộc, các chủng tộc khác đổi mới không nhanh bằng, dẫn đến việc người thành đế kém xa nhân tộc. Nhưng về tuổi thọ thì Minh tộc có lợi thế tự nhiên. Vì vậy mỗi một Đại Đế Minh tộc đều vô cùng mạnh mẽ.
"13 vị..." Cổ Trường Sinh sờ cằm, gật đầu nói: "Được, 13 người các ngươi về sau sẽ nghe theo ta sắp xếp, phụ trách giúp ta xây lại Địa Phủ."
"Địa Phủ!?" Minh Đế lập tức ngạc nhiên.
Cổ Trường Sinh cười hỏi: "Có ý kiến?"
Minh Đế vội vàng lắc đầu: "Tuân theo phân phó của tiền bối."
"Không có ý kiến thì đi triệu tập các Đại Đế Minh tộc của ngươi."
"Vâng, tiền bối!" Minh Đế nghe lệnh của Cổ Trường Sinh, rồi rời khỏi nơi đây.
Mọi người thấy Minh Đế vậy mà không bị Cổ Trường Sinh giết, trong lòng càng cảm thấy có hy vọng.
"Tiền bối, vãn bối cũng có thể tham gia xây lại Địa Phủ..." Linh Đế cảm thấy mình cũng có thể tranh thủ một cơ hội.
Nhưng Cổ Trường Sinh không hề phản ứng nàng, mà đưa ánh mắt về phía Chiến Thần, Hỏa Thần, Tinh Thần ba vị thần: "Các ngươi cũng nói một chút đi."
Cổ Trường Sinh tùy ý nói. Lúc đầu còn có chút e ngại Cổ Trường Sinh, nhưng giờ thấy Minh Đế sống sót, ba vị thần cũng đã bớt căng thẳng.
Chiến Thần cung kính nói: "Thưa tiền bối, vãn bối cũng có thể giúp một tay xây lại Địa Phủ."
Cổ Trường Sinh cười nhạo: "Xem ra đều không có ý kiến riêng của mình ha."
Lời vừa thốt ra, mọi người lập tức như lâm vào cảnh đại địch, trán đổ mồ hôi lạnh.
"Tiền bối!" Chiến Thần vội vàng nói: "Lúc trước Giới Thần chạy trốn, ta có thể giúp ngài tìm hắn về!"
Hỏa Thần và Tinh Thần đều không thể tin được mà nhìn Chiến Thần. Đây có phải là Chiến Thần mà các nàng kính trọng không? Sao lại lựa chọn bán đứng đồng đội vậy!?
"Tìm hắn làm gì? Hắn tự diệt rồi." Cổ Trường Sinh bĩu môi nói.
"Cái gì?!" Ba vị thần đều kinh ngạc tột độ: "Tự diệt rồi?!"
Giờ khắc này, bọn họ không khỏi nhớ lại những lời mà Giới Thần đã từng nói. Tên kia nói một khi Cổ Trường Sinh đánh tới, có thể lựa chọn tự diệt rồi đợi cơ hội sống lại lần nữa. Trước đây bọn họ không coi là gì. Kết quả hiện tại Cổ Trường Sinh lại nói Giới Thần đã tự diệt!
Cổ Trường Sinh đột nhiên cười nói: "Nói đến, tên này thông minh hơn các ngươi nhiều, biết rõ sau khi tự diệt ta sẽ tha cho hắn một lần, không tìm hắn để gây sự nữa."
Ba vị thần im lặng hồi lâu. Cổ Trường Sinh liếc nhìn ba người rồi thản nhiên nói: "Được rồi, nhìn bộ dạng các ngươi, ba cây gậy cũng không đánh ra được một tiếng rắm." Ba vị thần lập tức vô cùng căng thẳng.
Cổ Trường Sinh đưa tay chỉ về phía Chiến Thần. Trong chớp mắt, Chiến Thần cảm thấy mình hoàn toàn bị đứng im tại chỗ, thậm chí không thể thở được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận