Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 541: Rời ta xa một chút, trên người ngươi quá thối

"Chương 541: Tránh xa ta một chút, người ngươi quá thối"
"Thế tử, phía trước có một đại mỹ nữ!"
Tên nô bộc nhà họ Ninh điều khiển chiếc xe ngựa kéo bởi tám con tuấn mã hỏa liệt, nói với Ninh Phi Long đang ở trong xe làm chuyện dâm loạn ban ngày.
Một lát sau.
Một cái đầu nhô ra.
Ninh Phi Long này lại có dáng vẻ tuấn lãng bất phàm.
Hắn nhìn theo hướng chỉ, vừa vặn nhìn thấy một vị thiếu niên mặc áo đen cùng một nữ tử áo trắng.
"Đẹp quá!"
Ninh Phi Long thấy thế, có chút ngây người.
Có điều không biết vì sao, hắn lại cảm thấy nữ tử này có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra.
Mình đã từng thấy quá nhiều người đẹp, nhưng xinh đẹp như vậy thì vẫn là lần đầu tiên gặp.
Hoàn toàn chính là một tiên tử thoát tục a!
"Chờ chút nữa thì trực tiếp bắt lấy!"
Ninh Phi Long cười hắc hắc, lại chui vào trong xe.
Đây là những điều hắn học được từ mấy cuốn xuân cung đồ văn học.
Ở trong xe làm chuyện kích thích!
"Tuân theo lệnh của thế tử!"
Tên nô bộc nhà họ Ninh điều khiển xe ngựa cung kính nói.
Chỉ thấy hắn vung roi ngựa lên.
Đùng!
Một tiếng nổ vang.
Những hộ vệ tư nhân của nhà họ Ninh đi phía sau xe ngựa lập tức xông lên, muốn bắt cô gái áo trắng phía trước.
Rất nhanh.
Cổ Trường Sinh và Ninh Dao liền bị bao vây.
Những người đang trốn ở hai bên đường phố thấy thế, đều thở dài, bắt đầu niệm cho cô nương kia.
Thế tử nhà họ Ninh nổi tiếng xấu, gian dâm cướp bóc.
Có vài nữ tử bị bắt tới đùa bỡn một đêm.
Sáng ngày thứ hai, xác chết đã trôi nổi trên sông hộ thành.
Chuyện như vậy cũng không hiếm thấy.
Chính vì vậy, Xuân Phong thành ngày càng suy thoái, sớm đã không còn phồn hoa như năm nào, rất nhiều người đã dọn đi.
"Hai người này xong rồi..."
Có người thở dài.
Khi Ninh Dao và Cổ Trường Sinh bị bao vây sau đó.
Chiếc xe ngựa do tuấn mã hỏa liệt kéo tới trước mặt.
Tên nô bộc nhà họ Ninh vênh váo đắc ý nói: "Hai người cũng thức thời đấy."
"Đến, đây là một trăm lượng bạc, cầm lấy!"
Hắn ném một cái túi tiền về phía Cổ Trường Sinh: "Mỹ nhân bên cạnh ngươi, hôm nay sẽ phụng dưỡng thế tử nhà ta."
Soạt Túi rơi xuống đất, bạc trong túi rơi vãi trên mặt đất.
"Hửm?"
Thấy Cổ Trường Sinh không nhận, tên nô bộc nhà họ Ninh nhíu mày lại: "Ngươi dám chống lại ý chỉ của thế tử? !"
Cổ Trường Sinh lại tỏ ra bình tĩnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Dao sớm đã lạnh lẽo, trong đôi mắt đẹp lộ ra sát khí.
Nếu không phải Cổ Trường Sinh bảo nàng đừng nhúc nhích, sử dụng tu vi, chỉ sợ giờ phút này nàng đã giết hết những người này!
Cố đè nén sát ý trong lòng, Ninh Dao lạnh lùng nói: "Gọi Ninh Phi Long ra đây, ta là tỷ tỷ của hắn."
Vừa dứt lời, một đám nô bộc đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo kinh hãi tột độ, nhao nhao quỳ rạp xuống đất.
Toàn bộ Xuân Phong thành ai mà không biết, Ninh gia sở dĩ có thể đứng lên được là nhờ gia chủ Ninh Tòng Vân có cô con gái giỏi Ninh Dao, là người tu hành!
Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Ninh gia vì vậy mà được hưởng lợi.
Chỉ là Ninh Dao chưa từng xuất hiện, đến mức đối với nhiều người mà nói, đều là một nhân vật truyền thuyết.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện, làm bọn hắn sợ hãi.
"Nô tài không biết tiểu thư đã trở về, có nhiều mạo phạm, nô tài đáng chết!"
Tên nô bộc đánh xe cũng vội vàng xuống ngựa, dập đầu không thôi.
Cảnh tượng này khiến những người đang trốn ở hai bên đường phố hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
"Cô ta chính là Ninh Dao! ?"
"Đều tại cô ta, nếu không phải có cô ta, nhà họ Ninh sao dám làm vậy! ?"
Không ít người thì thầm, một số người còn lộ rõ sát cơ vô tận.
Nhưng bọn họ đều là phàm nhân.
Ninh Dao mặc dù đã tự phong tu vi, nhưng sao lại không nghe thấy những âm thanh này, khiến ánh mắt nàng càng trở nên băng giá.
Cổ Trường Sinh nhẹ nhàng nói: "Đây chính là nhân quả."
"Chuyện gì xảy ra?"
Ninh Phi Long nhận thấy được động tĩnh bên ngoài, từ trong xe chui ra.
Nhìn thấy một đám hộ vệ dập đầu, hắn cũng có chút sửng sốt, ánh mắt rơi vào người Ninh Dao.
Ánh mắt của Ninh Dao vô cùng băng giá.
Ninh Phi Long đột nhiên há hốc mồm: "...Ngươi là?"
"Tỷ tỷ! ?"
Ninh Phi Long mừng rỡ, khó trách hắn cảm thấy quen thuộc như vậy.
Ninh Phi Long chỉnh lại quần áo, nhảy xuống xe ngựa, ngạc nhiên chạy về phía Ninh Dao.
Mà điều này càng khiến người khác thêm tin tưởng.
Đây chính là đại tiểu thư Ninh Dao trong truyền thuyết của nhà họ Ninh!
"Tỷ, cuối cùng thì tỷ cũng đã trở về!"
Ninh Phi Long bay nhanh đến.
Bốp Ánh mắt Ninh Dao lạnh lẽo, đưa tay tát thẳng vào mặt Ninh Phi Long.
Ninh Phi Long trực tiếp bị đánh choáng váng, bản năng trên mặt xuất hiện một vòng ngang ngược.
Những người khác thì im như thóc.
Ninh Dao nhìn thấy vẻ ngang ngược trên mặt Ninh Phi Long, hờ hững nói: "Sao? Ngươi định giết ta sao?"
Vẻ ngang ngược trên mặt Ninh Phi Long dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ ủy khuất: "Tỷ, sao tỷ lại đánh ta?"
Ninh Dao không trả lời, mà hờ hững nói: "Về Ninh gia."
Ninh Phi Long há hốc miệng, sau đó cười nói: "Phải đấy, tỷ tỷ mười một năm chưa về nhà, cũng nên về thăm nhà một chút."
"Tỷ tỷ, lên xe ngựa, đệ đệ đưa tỷ về nhà!"
Ninh Phi Long nghiêng người sang.
Nhưng đúng lúc này, một cái đầu nhô ra từ trong xe ngựa.
Là một nữ tử kiều mị, nàng nghi ngờ nói: "Phu quân, chuyện gì thế này..."
Ninh Phi Long lập tức cứng đờ, lạnh lùng nói: "Mau cút xuống xe, tỷ ta đã về rồi!"
"Không cần."
Giọng Ninh Dao lạnh lùng nói, kéo Cổ Trường Sinh trực tiếp lướt qua xe ngựa, đi thẳng về phía Ninh gia.
Sắc mặt Ninh Phi Long lúc trắng lúc xanh, trong lòng bực bội tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy.
Nhưng nghĩ đến bây giờ hết thảy của Ninh gia đều là nhờ người tỷ tỷ mà hắn hoàn toàn không quen biết này, hắn đành phải nhẫn nhịn.
Nhất là khi nhìn thấy thiếu niên bên cạnh tỷ tỷ, trông còn nhỏ tuổi hơn cả mình, trong lòng hắn càng xem thường.
"Dẹp đường hồi phủ."
Ninh Phi Long hét lên quái dị.
Hắn không tiếp tục quay về xe ngựa, mà hấp tấp chạy lên làm vẻ nịnh bợ.
Chỉ tiếc Ninh Dao căn bản không muốn để ý đến Ninh Phi Long.
Ninh Phi Long đành phải chuyển đối tượng, hướng mắt về Cổ Trường Sinh.
"Vị huynh đệ kia..."
Ninh Phi Long dùng cái kiểu quen xã giao của mình, muốn bắt chuyện với Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh lại ngáp một cái, khoát tay nói: "Tránh xa ta ra một chút, người ngươi quá thối."
Cái kiểu không e dè mà chửi người này, khiến cho nơi sâu thẳm đáy mắt Ninh Phi Long lại một lần nữa lóe lên tia ngang ngược và sát khí.
Đôi cẩu nam nữ này!
Trong lòng Ninh Phi Long hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, Ninh Phi Long không còn giữ vẻ nịnh nọt nữa, mà quay về xe ngựa.
Các ngươi thích đi thì đi, lão tử cũng không thích đi bộ.
Ninh gia.
Bởi vì Ninh Phi Long đã sớm phái người về báo tin.
Giờ phút này Ninh gia cực kỳ bận rộn.
Gia chủ Ninh Tòng Vân, người nông dân năm nào, giờ đã trở thành một ông lão phúc hậu, chỉ huy người hầu tranh thủ thu dọn nhà cửa, chuẩn bị mọi thứ, nghênh đón đại tiểu thư trở về.
Chỉ khác là so với Ninh Tòng Vân, thê tử Ninh thị lại có chút lo lắng, kéo Ninh Tòng Vân qua một bên, thấp giọng nói: "Cái nha đầu chết tiệt kia mười một năm không trở về, bây giờ quay lại, không phải là muốn gây sự với chúng ta đấy chứ?"
Ninh Tòng Vân lại cười lắc đầu nói: "Sao có thể, cái này gọi là vinh quy bái tổ, vả lại, năm đó nếu không có ta, làm sao mà nàng có cơ duyên hôm nay, tất nhiên là trở về báo đáp ta."
Ninh thị ngẫm nghĩ một lúc, cũng thấy có lý, nên cũng yên tâm.
Hai vợ chồng đứng ở trước cửa lớn Ninh gia, nhìn phía xa một nữ tử áo trắng và một thiếu niên áo đen song hành.
Ninh Tòng Vân nhíu mày nói: "Hóa ra là dẫn vị hôn phu về rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận