Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 642: Ta nghiêm túc thời điểm xưa nay không nói dối

Chương 642: Lúc ta nghiêm túc thì xưa nay không nói dối.
Cuồng Ma dù cường hoành vô biên, mưu đồ quá lớn. Nhưng trong mắt Cổ Trường Sinh, hắn thật chẳng khác nào hai người nông phu bàn về chuyện hoàng đế ăn bánh bao trước đó. Nên việc sinh ra những ý nghĩ có vẻ ngốc nghếch cũng là điều bình thường.
Sau khi bị Cổ Trường Sinh đánh thức, sắc mặt Cuồng Ma tái nhợt, run rẩy nói: "Trường Sinh Đế Tôn, lời ngươi nói với Vạn Lôi là thật? Chỉ cần chúng ta mở bố cục, ngươi sẽ không giết chúng ta?"
Cổ Trường Sinh khẽ mỉm cười: "Đương nhiên, lúc ta nghiêm túc thì xưa nay không nói dối."
Nghe vậy, Cuồng Ma vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ ngươi có nghiêm túc không?"
Cổ Trường Sinh xòe hai tay: "Chuyện này không quá hiển nhiên sao?"
Ánh mắt Cuồng Ma biến ảo liên hồi, cuối cùng cắn răng nói: "Được, vậy ta sẽ lập tức phối hợp với Vạn Lôi, mở ra bố cục nhắm vào ngươi!"
Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Không chỉ có vậy, còn phải đem tất cả bố cục của các ngươi ra hết. Các ngươi mang đến thú vị chỉ có một lần, ta không thích nhìn lần thứ hai, lần thứ hai sẽ rất nhàm chán."
"Nhàm chán..."
Đột nhiên, Cổ Trường Sinh trở nên mơ hồ, nhíu mày lẩm bẩm: "Nhàm chán à."
Thấy Cổ Trường Sinh có vẻ không ổn, Cuồng Ma không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể chờ đợi.
Cổ Trường Sinh vuốt lông mày, khẽ thì thào: "Nghĩ kỹ thì mọi chuyện đối với ta mà nói đều lặp lại sao?"
"Hết thảy những thứ này chẳng phải đều tương đối nhàm chán?"
Giờ khắc này.
Cảm xúc của Cổ Trường Sinh trở nên có chút bất ổn.
Ngay sau đó, ánh mắt của Cổ Trường Sinh trở nên cực kỳ thờ ơ.
Tình huống này trước đây Cổ Trường Sinh cũng từng gặp.
Như thể đối với mọi thứ trên đời đều không để tâm. Không có chuyện gì có thể khiến Cổ Trường Sinh hứng thú.
Cũng vào khoảnh khắc này.
Cuồng Ma nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng.
Lấy chỗ Cổ Trường Sinh làm trung tâm.
Vùng Hắc Ám Chi Địa đó đang chậm rãi biến mất!
Tựa như có một bàn tay vô hình đang xóa sạch tất cả mọi thứ tồn tại ở nơi đó!
Lúc này.
Có một Hắc Ám Sinh Linh vừa kịp lách mình đi vào trong phạm vi.
Hắc Ám Sinh Linh kia còn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì đột nhiên biến mất không thấy gì, bị xóa sổ trực tiếp!
Cảnh tượng đó đã được Cuồng Ma chứng kiến!
Toàn thân Cuồng Ma đều trợn tròn mắt.
Bởi vì đi kèm với việc biến mất còn có cả Hắc Ám Pháp Tắc đại đạo của Hắc Ám Chi Địa!
Đến cả đại đạo cũng có thể xóa bỏ!
Gia hỏa này rốt cuộc là khủng bố đến mức nào vậy!
Giờ phút này, Cuồng Ma hoàn toàn hoảng loạn.
"Trường Sinh Đế Tôn!"
Trong sợ hãi và tuyệt vọng, Cuồng Ma gào lớn.
Đứng đó, mắt trống rỗng, thần sắc thờ ơ Cổ Trường Sinh nghe vậy, khẽ nói: "... Trường Sinh Đế Tôn?"
"Đó là ai?"
Vừa nói xong.
Con ngươi của Cuồng Ma đột nhiên co rút lại, gia hỏa này rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ hắn không phải Trường Sinh Đế Tôn?!
Vậy hắn là ai?
Cuồng Ma cảm thấy hơi mơ hồ.
Nhưng trong tuyệt cảnh, dục vọng cầu sinh của Cuồng Ma trỗi dậy, hắn gầm nhẹ: "Ngươi chính là Trường Sinh Đế Tôn mà, chẳng phải ngươi muốn tìm thú vui sao? Ngươi không cần thú vui nữa rồi à?!"
"Ta là Cuồng Ma, ta muốn trấn áp ngươi Trường Sinh Đế Tôn, cướp đoạt bí mật trường sinh trên người ngươi, còn muốn chinh phục Huyền Hoàng Thiên cho ta làm việc!"
Cuồng Ma sợ Cổ Trường Sinh vẫn chưa tỉnh lại, không ngừng gào thét.
Ánh mắt của Cổ Trường Sinh dần có ánh sáng, khẽ thì thầm: "À, hóa ra ta là Trường Sinh Đế Tôn, không đúng, Trường Sinh Đế Tôn chỉ là thân phận vô vị nhất của ta thôi..."
Thấy Cổ Trường Sinh cuối cùng đã có phản ứng, Cuồng Ma lập tức thở phào.
Nhưng câu nói sau cùng kia của Cổ Trường Sinh lại khiến trái tim Cuồng Ma như ngừng đập.
Có ý gì?
Gia hỏa này...
Trường Sinh Đế Tôn chỉ là thân phận vô vị nhất của hắn?!
Hắn đang nói cái gì vậy?
Cuồng Ma cảm giác mình sắp hỏng mất rồi.
May mà lúc này Cổ Trường Sinh đã thu hồi tâm thần, ngáp một cái, có chút uể oải hỏi: "Vừa rồi ngươi nói gì vậy, nhắc lại lần nữa, ta nghe không rõ."
Cũng đúng lúc đó, vùng trống không nơi Cổ Trường Sinh tồn tại cũng dừng khuếch tán.
Điều này cũng có nghĩa là Hắc Ám Chi Địa này sẽ không biến mất nữa.
Cuồng Ma cố gắng trấn tĩnh, nhìn Cổ Trường Sinh đã dần bình thường lại, nhẹ nhàng thở phào, đem những lời vừa nãy lặp lại một lần.
Nghe xong, Cổ Trường Sinh nhíu mày: "Tha cho ngươi, để ngươi đi mở bố cục?"
Cuồng Ma gật đầu: "Không sai, đó là do chính ngươi nói."
Cổ Trường Sinh liếc mắt: "Chuyện này có gì thú vị chứ?"
Cuồng Ma lập tức trợn tròn mắt: "Ngươi... Ngươi nuốt lời à?!"
Đáng chết!
Gia hỏa này vừa rồi rõ ràng nói nghiêm túc như vậy mà!
Hơn nữa trước đó không phải Vạn Lôi cũng được thả sao?
Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Không phải nuốt lời, vừa rồi ta hơi thất thần, bây giờ nghĩ lại thấy để các ngươi mở bố cục cũng không có gì vui vẻ."
Cuồng Ma lo lắng, nói: "Nhưng ngươi cũng đã thả Vạn Lôi rồi còn gì!"
Nghe vậy, Cổ Trường Sinh sờ cằm, như đang suy nghĩ: "Nói vậy, cái bố cục này thật ra người nào trong các ngươi cũng có thể hoàn thành đúng không?"
Cuồng Ma vội vàng lắc đầu: "Không! Không phải! Nhất định phải hai người chúng ta cùng làm thì mới được!"
Cổ Trường Sinh liếc nhìn Cuồng Ma, thản nhiên nói: "Nói dối trước mặt ta không có ý nghĩa gì, ta liếc mắt là có thể nhìn thấu."
Cuồng Ma lập tức trong lòng hồi hộp một chút, hỏng rồi!
Cuồng Ma cắn răng, gần như van nài: "Nhưng ngươi vừa nói, khi nghiêm túc thì ngươi trước giờ không nói dối, còn nói ngươi vừa nãy đang nghiêm túc, bây giờ ngươi muốn đổi ý sao? Ngươi là Trường Sinh Đế Tôn đó, sao có thể lật lọng như vậy?"
Cổ Trường Sinh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Ngươi nói đúng, khi ta nghiêm túc thì sẽ không nói dối."
Cuồng Ma lập tức thở phào, vội vã cuống cuồng nói: "Vậy ngươi có thể tha cho ta không? Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta nhất định sẽ cho ngươi thấy những điều phấn khích khác biệt!"
Cổ Trường Sinh xua tay: "Ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là lúc ta nghiêm túc thì xưa nay sẽ không nói dối, nhưng thật ra vẫn còn câu sau."
Cuồng Ma ngơ ngác: "Cái gì!?"
Cổ Trường Sinh nhếch miệng cười: "Lúc ta nghiêm túc thì xưa nay không nói dối, còn nữa... Lúc ta nghiêm túc thì xưa nay không nói chuyện."
Cuồng Ma gắt gao trừng mắt nhìn Cổ Trường Sinh.
Lúc nghiêm túc thì xưa nay không nói chuyện?! Vậy nói cách khác, câu nói trước kia căn bản là giả!
Trường Sinh Đế Tôn vốn không có lúc nào nghiêm túc cả!?
"Đoán đúng rồi."
Cổ Trường Sinh giơ ngón tay cái với Cuồng Ma.
Cuồng Ma hoảng sợ tột độ: "Không!"
Cổ Trường Sinh tùy ý phất tay.
Oanh!
Ngay sau đó.
Cuồng Ma cảm nhận được ý thức của mình đang không ngừng lụi tàn.
Lúc này, Cuồng Ma đã hiểu ra, lời Vạn Lôi nói là thật!
Thực lực của Trường Sinh Đế Tôn, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn hắn!
"Trường Sinh Đế Tôn!"
"Ngươi sẽ không yên ổn đâu!"
"Dù ngươi có giết ta, cũng không cứu được Huyền Hoàng Thiên đâu!"
"Huyền Hoàng Thiên nhất định sẽ bị chinh phục!"
"Ngươi cứ chờ xem!"
"Đến ngày cánh cổng cổ mở ra, Huyền Hoàng Thiên nhất định sẽ bị chinh phục, rồi các ngươi cuối cùng cũng sẽ trở thành nô lệ thôi!"
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Cuồng Ma phát ra "cuồng nộ vô năng" của mình.
"Hả?"
Cổ Trường Sinh nghe thấy những lời đó, không khỏi ngạc nhiên nói: "Sao ngươi không nói sớm hơn, nói sớm thì ta đã không giết ngươi rồi!"
"Thật là."
Bạn cần đăng nhập để bình luận