Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 242: Đào ánh mắt ngươi tin hay không

Chương 242: Đào mắt ngươi tin không
Người đến chính là Diêu Hi cùng Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh đã sớm phát hiện ra cái tên gọi Hứa Tử Tình này.
Mùi Âm Sơn Hứa gia, vừa nghe liền biết chuẩn xác.
"Ngươi là Cổ Trường Sinh?"
Hứa Tử Tình đón ánh mắt Cổ Trường Sinh, bình tĩnh hỏi.
Cổ Trường Sinh nói: "Đúng vậy nha? Ngươi tìm ta song tu à? Ta còn chưa lớn đâu, qua mấy năm nữa đến đi."
Thái Hoang Đế Tử nghe nói vậy, không khỏi ngơ ngác.
Không phải chứ, công tử đến cả tiên thiên mị thể thánh thai cũng không thèm để vào mắt sao?
Mà Diêu Hi bên cạnh thì không nhịn được có chút đỏ mặt.
Trước đây sao không phát hiện Cổ Trường Sinh lại không đứng đắn như vậy.
Mở miệng ra là lão ô rùa, thật đáng giận!
"Ở đâu ra thằng nhãi ranh, cũng dám nói năng lỗ mãng với cô nương?"
Lúc này, lại có tu sĩ hiệp khách thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ đứng ra.
Bọn họ vừa nãy còn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Hứa Tử Tình, nhất thời không kịp phản ứng.
Bây giờ thấy có cơ hội thể hiện, tự nhiên nhịn không được đứng ra.
Mọi người đều biết, khi người ta sinh ra dục vọng, trí thông minh sẽ giảm xuống rất thấp.
Mặc kệ là tham lam hay là sắc dục.
Đều sẽ khí huyết dâng lên, chẳng quan tâm sẽ có hậu quả gì không, cứ làm trước rồi tính.
Oanh
Cho nên.
Đón tiếp những hiệp khách này, là nắm đấm của Thái Hoang Đế Tử.
Một quyền một người, đánh bay ra ngoài.
Rầm một tiếng rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Mấy tên hiệp khách lão nhị mềm nhũn, bọn họ tự nhiên cũng liền tỉnh táo lại, không dám khiêu khích.
"Ngươi thật sự là Cổ Trường Sinh?"
Hứa Tử Tình không tức giận vì lời nói của Cổ Trường Sinh, mà là xác nhận lại.
Cổ Trường Sinh hai tay dang ra, cười nói: "Không thể giả được."
"Được."
Trán Hứa Tử Tình hơi chau lại, nói: "Nếu ngươi muốn cùng ta song tu, ta đồng ý với ngươi. Trước đó, ta cần làm rõ một việc, ta tuy xuất thân từ Âm Sơn Hứa gia, nhưng chưa từng đụng vào tính mạng người vô tội, lần này đi ra Cấm Ma Uyên, cũng là muốn phân rõ ranh giới với Âm Sơn Hứa gia, cho nên sau khi cùng ngươi song tu, ta không hy vọng ngươi tiếp tục làm khó dễ ta."
Diêu Hi thì chuyển ánh mắt nhìn chỗ khác, cuộc đối thoại của Cổ Trường Sinh cùng Hứa Tử Tình thật sự quá trực tiếp, khiến nàng thực sự không thích ứng.
Thái Hoang Đế Tử nghe Hứa Tử Tình nói vậy xong, lại hơi nhíu mày.
Cổ Trường Sinh hơi đưa tay ra, ra hiệu cho Thái Hoang Đế Tử không cần nói.
"Ta từ trước tới giờ không cùng người cảm thấy khó xử song tu."
Cổ Trường Sinh chậm rãi nói: "Còn về cái gọi là phân rõ giới hạn với Âm Sơn Hứa gia, cũng không phải do ngươi định đoạt."
"Ta đã nói với Hứa Tử Lương, không muốn gặp lại người Âm Sơn Hứa gia, nếu còn xuất hiện trước mặt ta, không chỉ hắn mà toàn bộ Âm Sơn Hứa gia đều phải chết."
"Không biết lời này hắn có nói với ngươi không?"
Sắc mặt Hứa Tử Tình hơi tái nhợt.
Nàng nhìn chằm chằm Cổ Trường Sinh một mặt bình tĩnh, lộ ra một tia bi thương: "Cho nên...chỉ vì trên người ta chảy dòng máu Âm Sơn Hứa gia, cũng phải chết?"
Cổ Trường Sinh khoát tay: "Trả lời câu hỏi ta hỏi trước đã, lời ta nói với hắn, hắn có nói cho ngươi không?"
Môi đỏ của Hứa Tử Tình khẽ mấp máy, đôi mắt đẹp uyển chuyển, thấp giọng nói: "Chưa từng nói nguyên văn, chỉ nói hắn gặp một kẻ đáng sợ."
Cổ Trường Sinh mặt đầy kỳ quái: "Biết rõ ta đáng sợ mà ngươi còn dám chủ động tìm tới cửa, còn đưa ra yêu cầu với ta, ngươi tự tin vào tiên thiên mị thể thánh thai của mình đến thế sao?"
Thân thể mềm mại của Hứa Tử Tình đột nhiên run lên, trong lòng không hiểu cảm thấy sợ hãi.
Cổ Trường Sinh bĩu môi nói: "Ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không đến mức thấy nữ nhân thì không đi nổi a?"
"Đúng không, Diêu Hi tỷ tỷ?"
Cổ Trường Sinh nhìn về phía Diêu Hi đang hết nhìn đông lại nhìn tây bên cạnh.
Diêu Hi bị Cổ Trường Sinh nhắc tới mình, đành phải nói thật: "Ta...còn chưa hiểu rõ ngươi lắm, nhưng Long Môn sơn của ngươi...quả thật có rất nhiều nữ nhân."
Cổ Trường Sinh: "..."
Ôi.
Sớm biết thế đã mang Ninh Dao tỷ tỷ đi cùng rồi.
Đồ đầu óc chậm chạp!
Năm đó khi ngươi làm ấm giường cho ta không phải đã nói như thế.
"Được rồi, ta có việc chính, đừng đến phiền ta."
Cổ Trường Sinh phẩy tay, trực tiếp gạt Hứa Tử Tình sang một bên.
Khóe miệng Hứa Tử Tình rướm máu, nhưng vẫn cố nén cơn thổ huyết, cúi đầu với Cổ Trường Sinh nói: "Đa tạ công tử ân không giết, Tử Tình nhất định báo đáp."
Mọi người xung quanh thấy cảnh này, đau lòng vô cùng, hận không thể xông lên đỡ Hứa Tử Tình dậy, an ủi mỹ nhân một phen.
Mà khi nhìn về phía Cổ Trường Sinh, trong ánh mắt lại mang theo phẫn nộ.
Tên nhóc chết tiệt này, căn bản không hiểu được mỹ nhân!
"Hừ!"
Cổ Trường Sinh cảm nhận được đủ loại ác ý xung quanh, nhếch mép: "Các ngươi cho rằng Vạn Cổ Mỹ Nhân Phổ của lão tử viết cho vui à?"
Người khác không hiểu, Cổ Trường Sinh không trách bọn họ.
Thái Hoang Đế Tử cùng Diêu Hi đi theo phía sau Cổ Trường Sinh, biến mất trong đám người.
Một hồi lâu sau, Hứa Tử Tình mới đứng dậy.
Không nhìn những kẻ liếm chó xung quanh, ánh mắt Hứa Tử Tình kiên định.
Nàng muốn ở đây chờ Cổ Trường Sinh quay lại.
Không cần nghĩ cũng biết, Cổ Trường Sinh nhất định là chạy tới Phần Nhật Tàn Điện rồi.
Mặc dù lão tổ bảo nàng mang thần hỏa của Phần Nhật Tàn Điện về, nhưng nàng nhất định sẽ không làm.
Một khi mang thần hỏa về, phá vỡ cấm chế dưới Cấm Ma Uyên, thả lão tổ ra.
Như vậy người đầu tiên gặp nạn không ai khác chính là nàng.
Năm đó nếu Âm Sơn Hứa gia không gặp chuyện, có lẽ nàng đã sớm gặp độc thủ của lão tổ.
"Không đúng, ta có thể giúp công tử Cổ Trường Sinh thu thần hỏa..."
Bỗng nhiên, ánh mắt Hứa Tử Tình sáng lên, hướng về phương hướng Cổ Trường Sinh rời đi đuổi theo.
Cổ Trường Sinh ba người một đường đi qua các con phố.
Nơi này xem như cổ thành của Thập Nhật đạo châu, hàng quán buôn bán phần lớn là đặc sản của Thập Nhật đạo châu, ví dụ như Hỏa Linh Thạch, Liệt Diễm Thần Dược, Thần Dương Đan, vân vân.
Ngay cả những người giữ sách cũng mặc đạo bào đỏ rực.
"Liệt Dương Cổ Phái của Thập Nhật đạo châu, không chỉ là tiên môn Đại Đế, mà trong lĩnh vực luyện đan cũng là tuyệt nhất, đứng đầu trong 600 đạo châu của vũ trụ phương đông."
Diêu Hi nhìn thấy các sản nghiệp của Liệt Dương Cổ Phái, nhẹ giọng giảng giải cho Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh lười biếng nói: "Kệ ai ở đây, dù sao luyện đan cũng không bằng ngươi lợi hại."
Diêu Hi sững sờ một chút, sau đó vẻ mặt thành thật gật đầu: "Đúng là như vậy."
Thái Hoang Đế Tử nghe vậy không nhịn được nhìn Diêu Hi thêm hai lần, cô nương này tự tin đến vậy sao?
Bốp!
Cổ Trường Sinh vỗ một cái vào đầu Thái Hoang Đế Tử, hùng hùng hổ hổ nói: "Đào mắt ngươi tin không."
Thái Hoang Đế Tử có chút ủy khuất, ta đâu có nhìn bằng ánh mắt hèn mọn đâu công tử.
Bất quá lúc này, Thái Hoang Đế Tử cũng kịp phản ứng.
Thân phận Diêu Hi này, e rằng không hề tầm thường a!
Có thể được công tử mang ra ngoài, hơn nữa còn được khen ngợi như vậy.
Ngay cả chiếc đỉnh lô luyện đan kia lai lịch bất phàm, cũng đưa tặng cho Diêu Hi này.
Chẳng lẽ lại là người tình cũ của công tử?
Rất có thể!
Sau khi suy nghĩ một phen, Thái Hoang Đế Tử càng không dám nhìn loạn.
Nếu như Thái Hoang Đế Tử xem qua Vạn Cổ Mỹ Nhân Phổ của Cổ Trường Sinh, chắc chắn sẽ biết rõ Diêu Hi là ai.
Chỉ tiếc chỉ có Cổ Trường Sinh một người xem qua.
"Đi thôi, đến Phần Nhật Tàn Điện."
Cổ Trường Sinh không tiếp tục dạo phố nữa, vung tay lên.
Ba người trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Hứa Tử Tình vừa mới tìm được ba người, còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy cảnh tượng đó, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận