Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 570: Ác bá? Ác ma!

Hồng Ly hơi nhíu mày. Khi tiến vào trấn Trường An trước đó, nàng đã từng điều tra. Cả trấn Trường An đều là phàm nhân, không có yêu tà quấy phá. Vậy mà bốn người này trên người tử khí vì sao lại nồng đậm như vậy? Trong những tử khí kia, còn kèm theo đủ loại ánh sáng đỏ khó hiểu. Dù là Hồng Ly cũng cảm thấy những ánh sáng đỏ kia có chút chói mắt. Không khỏi, Hồng Ly nhìn về phía Cổ Trường Sinh. Cổ Trường Sinh vứt xương gà trên tay xuống, xoa xoa tay, cười nhìn tiểu ăn mày Đông Nhã đối diện, thần sắc Đông Nhã vẫn rất mất tự nhiên, ngay cả tốc độ ăn cũng chậm lại. "Thế nào? No rồi à?" Cổ Trường Sinh hỏi. Đông Nhã vội vàng lắc đầu: "Chưa." Nói rồi lại tăng nhanh tốc độ. Chỉ là sâu trong đáy mắt nàng, rõ ràng lóe lên tia oán hận. Không phải đối với Cổ Trường Sinh, mà là đối bốn tên nam tử trẻ tuổi lưu manh vô lại kia. Giờ phút này. Bốn người kia sau một hồi gian lận, chưởng quỹ đành phải sắp xếp cho bọn chúng một bàn. "Ngươi quen bốn người kia sao?" Hồng Ly nhìn Đông Nhã, nhẹ giọng hỏi. Đáy mắt Đông Nhã, vẻ oán hận trong nháy mắt biến mất, nàng vội lắc đầu: "Không quen." Nhưng chợt, nàng lại nhỏ giọng: "Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nếu ta nói cho tỷ thì tỷ sẽ không nói với ai khác chứ?" Hồng Ly hơi sững sờ, trán hơi nhíu lại. Đông Nhã nhích ghế, ngồi đối diện Hồng Ly, cảnh giác nói: "Bốn gã này là ác bá có tiếng của trấn Trường An, làm toàn chuyện xấu xa, người trong trấn đều không dám trêu vào chúng." Hồng Ly trầm mặc một chút: "Trấn Trường An chẳng phải thuộc Lương quốc, quan phủ Lương quốc không quản sao?" Đông Nhã lắc đầu: "Núi cao hoàng đế xa, đợi quan phủ tới thì chúng sớm bỏ trốn, sau đó lại xuất hiện, nên người trong trấn mới sợ hãi như vậy." Thấy vị tỷ tỷ áo đỏ xinh đẹp này không nói gì, Đông Nhã cười nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, chắc không biết câu: Chân đất không sợ kẻ đi giày, bọn chúng chính là chân đất, còn người trong trấn, ai nấy đều có cuộc sống riêng, đều sợ bị trả thù." "Bọn chúng từng bắt nạt ngươi sao?" Hồng Ly hỏi. Một câu khiến Đông Nhã ngây người, nàng cúi đầu xuống, cắm đầu ăn cơm, nhỏ giọng: "Không có." Hồng Ly rũ mắt, đôi mắt đẹp bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì. Cổ Trường Sinh bên cạnh nằm sấp trên bàn, từ góc độ của hắn ngược lại thấy được, hốc mắt Đông Nhã rõ ràng đỏ hoe. Cổ Trường Sinh cười ha hả: "Ăn cơm no còn khóc nhè hả? Nhanh ăn đi, ăn xong còn mang ngươi đi làm chuyện lớn!" Đầu Đông Nhã cúi thấp hơn. Hồng Ly chậm rãi nhắm mắt. Còn ở phía bên kia. Bốn tên lưu manh vô lại kia giờ phút này cũng đã bắt đầu uống rượu. Hai chén rượu xuống bụng, lại không tránh khỏi bắt đầu khoác lác. "Hình như lâu lắm rồi chúng ta không ăn mặn nhỉ?" Tên mập ú kia trong đôi mắt nhỏ ánh lên tia sáng. Lời vừa dứt, ba người còn lại đều cười ha hả quái dị. Xem ra cái gọi là 'Ăn mặn' này lại mang một ý nghĩa khác. "Lần trước năm ngoái ăn mặn sướng quá, tao nghĩ có thể làm một lần nữa." Tên mập ú thấy mấy huynh đệ đều lộ ra vẻ cười cợt liền càng thêm làm càn: "Thằng ngốc nhà họ Lưu, dạo này cưới được con vợ trẻ nơi khác, dáng dấp kia, chậc chậc chậc." "Lát nữa ta tới nhà họ Lưu mai phục, trói thằng đần họ Lưu kia lại, bắt nó ở bên cạnh xem, tái diễn lại sự kích thích khi trước!" Tên mập ú cười ha hả quái dị nói. Ba người còn lại mắt cũng lộ ra dâm quang: "Đại ca nói phải vậy thì phải vậy! Ăn no uống đủ rồi thì đi làm!" Bốn người tuy nói nhỏ. Nhưng những lời này lọt vào tai Hồng Ly và Cổ Trường Sinh đều rõ ràng không thiếu chữ nào. Hồng Ly đã hiểu vì sao bốn người này trên người lại có tử khí nồng đậm như vậy. Chỉ là... Nghĩ tới vẻ oán hận trong mắt Đông Nhã. Nàng đại khái hiểu ra, chuyện 'Ăn mặn' mà bốn người này nhắc tới năm trước có lẽ liên quan tới Đông Nhã. Giờ phút này. Tay phải cầm đũa của Đông Nhã, các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch, vẻ oán hận trong mắt không thể che giấu. Cổ Trường Sinh nhìn Đông Nhã, khẽ nói: "Chuyên tâm ăn cơm." Đông Nhã bắt đầu cắm đầu ăn cơm. Thời gian trôi chậm. Cổ Trường Sinh ba người đã sớm không ăn nữa, nhưng đều không nói gì. Mà bốn tên mập ú bên kia cũng uống đã kha khá, bắt đầu thực hiện kế hoạch đã bàn. "Đi thôi." Cổ Trường Sinh cũng đứng dậy, duỗi lưng. Hồng Ly im lặng đi theo. Đông Nhã ngược lại không vội, mà hô lớn: "Chưởng quỹ, gói lại cho ta!" Ăn không hết không được lãng phí. "Không vội, làm xong việc rồi về ăn." Cổ Trường Sinh lười biếng nói. Đông Nhã ngẩng đầu nhìn Cổ Trường Sinh, có chút nghi hoặc: "Làm việc gì?" Tuy bên ngoài nghi hoặc, nhưng trong lòng lại cảnh giác. Nàng làm ăn mày hai năm, tự nhiên hiểu lòng người phức tạp, không phải cứ thấy hai người này trông đẹp đẽ bất phàm thì sẽ là người tốt. Cổ Trường Sinh khó hiểu: "Ngươi không phải muốn báo thù sao?" Lời vừa thốt ra. Con ngươi Đông Nhã có chút co rút lại, rồi cúi đầu đi ra ngoài: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Cổ Trường Sinh đi theo sau lưng, khẽ nói: "Mấy tên cặn bã đó, không xứng sống trên đời, đúng không?" Đông Nhã bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Cổ Trường Sinh, hốc mắt đỏ hoe: "Ngươi...ngươi biết?" Hồng Ly trong lòng thở dài. Cổ Trường Sinh có thể nhìn thấu mọi chuyện, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy thân thế bi thảm của Đông Nhã. Cổ Trường Sinh lại lắc đầu: "Không biết, chẳng phải ngươi nói bốn tên kia là ác bá sao?" Đông Nhã nghiến răng ken két: "Bọn chúng không chỉ là ác bá, mà còn là ác ma! Ta nhất định phải giết bọn chúng, báo thù cho ca ca và tẩu tẩu!" Khi nói câu này, nước mắt trong hốc mắt Đông Nhã vỡ òa. Nhưng nàng chỉ rơi lệ, chứ không hề nức nở. Bởi vì hận thù trong lòng đã vượt lên cả bi thương! Chuyện năm ngoái mà bốn người kia nói tới, chính là chuyện của ca ca và tẩu tẩu nàng! Đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ ngày hôm đó! Hôm đó. Bốn tên ác bá kia xông vào nhà cướp bóc, nàng tuổi nhỏ không có sức chống cự, bị trói lại rồi ném ở chỗ vắng vẻ. Chỉ có thể nhìn bốn tên ác bá càn quét hết những thứ đáng giá trong nhà. Xong chuyện, bốn tên ác bá không đi, bọn chúng dường như có ý đồ khác. Nàng cảm thấy vô cùng bất an. Trong lúc chờ đợi. Ca ca và tẩu tẩu nàng làm lụng về nhà, liền bị bốn tên ác bá mai phục ngay tại chỗ. Trong ánh mắt tuyệt vọng và phẫn nộ của nàng, ca ca lúc đó bị chém mấy dao, rồi bị trói lại. Mà tẩu tẩu đã có thai, bị bốn tên ác bá thay phiên nhau hãm hiếp. Nàng không biết bao lâu. Bốn tên ác bá thậm chí còn giữa đường làm bữa cơm, rồi tiếp tục nhục nhã ca ca và tẩu tẩu nàng. Cuối cùng, trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng, giết chết cả ca ca và tẩu tẩu. Nàng lúc đầu cũng muốn chết dưới tay tên mập ú. Nhưng một trong số chúng đề nghị, giữ nàng lại chờ mấy năm lớn lên rồi đến sủng hạnh, nên nàng mới sống sót. Nhưng không có ca ca và tẩu tẩu, nàng không nơi nương tựa, chỉ có thể làm ăn mày. Nàng sớm đã nghĩ tới chuyện báo thù, nhưng không có cách nào. Người trong trấn đều sợ bốn tên ác bá này. (PS: Nội dung cốt truyện bắt nguồn từ vụ án có thật 'Vợ chồng mất tích' mọi người có thể lên Douyin tìm kiếm, tôi lâu rồi muốn viết về nó, nhưng quá khó kìm chế nên mãi chưa viết, giờ tôi muốn viết nó, điều tôi muốn biểu đạt chính là: Lòng người độc ác khó coi trực diện. Viết xong những thứ này, sau đó tôi sẽ trở lại cốt truyện chính của Cổ Trường Sinh, mọi người yên tâm đừng nóng vội.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận