Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 878: Ngươi sờ sờ

Chương 878: Ngươi sờ sờ......Huyền Hoàng thiên.Chư thiên phía dưới.Thánh Vực Long Môn sơn.Vốn thanh tĩnh đã lâu Long Môn sơn, lại lần nữa náo nhiệt.Hồng Ly, Ninh Đao, Trần Thanh Thanh, Thanh Nhi, Hoan Nhi, Diêu Hi, Hứa Tử Tình, Lâm Thi Thi, Dư Giang Ninh.Cộng thêm Đại Hạ Tam hoàng tử, Hạ Cực Bá, Lâm Tử Họa, Nạp Lan Kiệt, Lưu Thiết Trụ bọn người.Còn Thác Bạt Tôn, Thiên Mệnh Nữ Đế mấy người, thì ở Đế Đình, không có trở về.Các nàng vốn không thích những nơi ồn ào náo nhiệt thế này.Hôm nay vẫn là do Ninh Đao, vị tiểu trù nương này tự mình xuống bếp, đảm nhiệm một bữa thịnh yến Chu Tước, để mừng sinh nhật cho Cổ Trường Sinh.16 tuổi, ở rất nhiều nơi đã xem như trưởng thành.Nhưng Cổ Trường Sinh lại rất cố chấp về điểm này, nhất định phải 18 tuổi mới tính là trưởng thành.Nhưng hắn vẫn sẽ đón 16 tuổi thật vui vẻ.Mọi chuyện phiền muộn gác lại sau đầu, tận hưởng hiện tại.Lúc Ninh Đao đang nấu nướng, toàn bộ Long Môn sơn xuất hiện vô số điềm lành dị tượng kinh người.Kinh diễm 3000 đạo châu.Người ngoài nhìn vào còn tưởng Long Môn sơn này đào được truyền thừa lớn gì đó.Dù sao đây cũng là huyết nhục từ Chu Tước Hoàng, nửa bước Thiên Đạo cảnh, ẩn chứa lực lượng khó có thể tưởng tượng.Còn trong yến tiệc, đám người chỉ ăn một chút xíu đã điên cuồng đột phá.Cổ Trường Sinh ngược lại không cho đám người đến gần.Hắn trước kia cũng đã nói, ai có thể đột phá thì cứ đột phá trước, rèn luyện cảnh giới khi nào cũng được, không cần thiết phải dừng bước ở trong hàng ngũ kẻ yếu.Kết quả là, ngày hôm nay tại Long Môn sơn, không ngừng có người đột phá.Lần lượt thành đế!Thành đế, đối với bọn họ mà nói, đã từng là điều mơ ước xa vời cỡ nào.Mà bây giờ, vậy mà thật sự thành đế rồi.Mà sau khi thành đế, bọn họ mới có thể càng cảm nhận được trực quan hơn, đại sư huynh Cổ Trường Sinh nhà mình thật sự là sâu không lường được.Nhớ lại trước đây bị người bắt đi, những người kia có vẻ còn đáng sợ hơn.Sau khi ăn xong, mọi người không còn cười toe toét nói chuyện nhảm như trước mà trực tiếp vào bế quan.Xem ra lần này đã làm cho bọn họ bị đả kích rồi.Cổ Trường Sinh ngược lại không an ủi gì, vì lần này đối thủ vốn không phải là thứ bọn họ có thể tiếp xúc tới.Tất cả đều là do hắn mà ra.Chắc hẳn mọi người hiện tại trong lòng đều rất rõ ràng.Trong đêm.Dưới gốc cây.Những chiếc ghế đu vẫn còn đó.Cổ Trường Sinh nằm xuống.Chúng nữ cũng đi theo nằm xuống.Không ngoài gì khác, có thể ngộ đạo."Đại sư huynh..."Trần Thanh Thanh lại không yên, thanh tú động lòng người khẽ gọi.Thiếu nữ năm nào mặc áo xanh đã trưởng thành rồi.Yểu điệu yêu kiều.Cũng không còn vô tư lự như năm đó nữa.Trong đôi mắt vốn tinh khiết, luôn có một tia nặng nề cùng lo lắng.Trần Thanh Thanh thật sự rất muốn cùng Cổ Trường Sinh ở riêng.Nhưng lần này dù là Cổ Trường Sinh cứu nàng, cũng lập tức đưa nàng về Long Môn sơn, không nói thêm gì.Sau khi trở về, người càng nhiều, nàng cũng không biết phải mở lời như thế nào.Bây giờ tuy vẫn đông người, nhưng nàng vẫn lấy hết dũng khí gọi một tiếng Đại sư huynh.Nàng sợ.Sợ sau hôm nay, Đại sư huynh sẽ rất ít trở về, khó mà gặp lại, vậy lần sau muốn nói chuyện, cũng không biết đến khi nào nữa.Trước kia ở nhân gian vẫn còn chưa cảm thấy gì.Nhưng theo mọi người đang ngày một mạnh mẽ, theo tuổi tác tăng lên, dường như có nhiều thứ trở nên rõ ràng.Trưởng thành dường như là một quá trình không ngừng phải cáo biệt người khác?Cảm giác này khiến người ta buồn vô cớ, nặng trĩu.Cổ Trường Sinh sớm đã phát giác được tâm tư của Trần Thanh Thanh, nghe vậy vươn vai đứng dậy, ra hiệu cho Trần Thanh Thanh đi theo.Đám người vẫn nằm trên ghế xích đu, dường như không bị làm kinh động.Trần Thanh Thanh thấy thế, bước theo sau Cổ Trường Sinh.Hai người dạo bước trong Long Môn sơn dưới màn đêm.Xung quanh có tiếng côn trùng kêu.Nghe không ồn ào, mà ngược lại cho người ta cảm giác thư thái.Cảm giác nhà?"Ngươi muốn nói gì?"Cổ Trường Sinh thấy Trần Thanh Thanh cứ im lặng, chủ động lên tiếng.Trần Thanh Thanh một mực suy nghĩ không biết phải nói thế nào, nghe vậy lại càng không biết phải nói gì, một hồi lâu mới lên tiếng: "Đại sư huynh hiện tại tu vi gì rồi."Cổ Trường Sinh nói: "Phàm nhân."Trần Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn bóng lưng phía trước, há to miệng, bất đắc dĩ nói: "Đại sư huynh cùng ta gia nhập tông môn đã 5 năm rồi, bây giờ ta cũng đã lớn rồi, sao Đại sư huynh còn dùng những lời dối trẻ con để lừa ta vậy?"Cổ Trường Sinh dừng bước, ngồi xuống trên tảng đá lớn bằng phẳng ở một bên, vỗ vỗ bên cạnh, ra hiệu Trần Thanh Thanh ngồi xuống.Trần Thanh Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Cổ Trường Sinh, cảm thấy an tâm.— Đây chính là một nguyên nhân mà nàng muốn ở cạnh hắn.Cổ Trường Sinh khẽ nói: "Ngươi sợ ta đi xa?"Trần Thanh Thanh khẽ cúi đầu, trong đôi mắt đẹp khó giấu vẻ lo lắng, nói: "Tuy đại sư huynh vẫn luôn ở đây, nhưng cảm giác càng ngày càng xa vời, cảm giác xa xôi không thật."Cổ Trường Sinh cười nói: "Ngươi sờ sờ."Trần Thanh Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Cổ Trường Sinh, mặt đỏ lên.Cổ Trường Sinh lại nói: "Sờ sờ."Trần Thanh Thanh đỏ mặt tới mang tai, căn bản không dám nhìn Cổ Trường Sinh: "Thật sự sờ sao."Cổ Trường Sinh gật đầu.Trần Thanh Thanh cắn răng, quay đầu chỗ khác không dám nhìn, đồng thời lấy hết dũng khí đưa tay ra.Cổ Trường Sinh đột nhiên quát lớn một tiếng: "Ngọa tào, ngươi sờ làm sao!"Trần Thanh Thanh giật bắn người như điện giật vội thu tay lại, vừa xấu hổ vừa tủi thân nói: "Không phải ngươi bảo ta sờ à."Cổ Trường Sinh cúi đầu nhìn, rồi nhìn Trần Thanh Thanh, tức giận nói: "Ta là bảo ngươi sờ xem ta có phải là người thật không, sao ngươi còn giở trò lưu manh hả, ta nói cho ngươi biết nhé, tuy ngươi đã trưởng thành, nhưng ta còn chưa lớn đâu, đừng có làm loạn!"“A? !”Trần Thanh Thanh nghe vậy, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.Nàng còn tưởng là...Đêm hôm tối tăm thế này, ai biết được ý ngươi là như thế này chứ!Cổ Trường Sinh nhìn dáng vẻ xấu hổ giận dữ của Trần Thanh Thanh, đột nhiên cười phá lên: "Ngươi nói ta nghe xem, ai dạy ngươi thế hả?"Trần Thanh Thanh vội lắc đầu không thôi.Chuyện này sao có thể nói, nói ra không phải quá dâm đãng sao?Cổ Trường Sinh thấy vậy, ha ha cười nói: "Không nói ta cũng biết là ai, Hứa Tử Tình phải không? Con quỷ nhỏ kia học đủ thứ linh tinh, Yến nhi hư hỏng rồi."Trần Thanh Thanh trừng mắt không nói.Cổ Trường Sinh liếc Trần Thanh Thanh, bỗng bực mình: "Cái quái gì thế, lại là Dư Giang Ninh dạy ngươi hả?"Trần Thanh Thanh trừng mắt: "Ta có nói gì đâu!"Cổ Trường Sinh buồn bực không thôi.Dù Dư Giang Ninh xuất thân từ Vấn Tâm cung, cũng là tỷ tỷ dao, nhưng tính tình của nàng ngay thẳng, thuộc hàng nữ trung hào kiệt, sao có thể dạy những thứ này chứ?Trần Thanh Thanh thấy Cổ Trường Sinh đã biết, đành nói ra: "Ngươi đừng có nói linh tinh, Dư sư tỷ chỉ là tâm sự với ta, có nhắc đến chuyện tương tự thôi, cũng không cố ý dạy ta những thứ này."Cổ Trường Sinh lắc đầu: "Được rồi, ta không so đo những chuyện này, mà không phải ngươi muốn ở riêng với ta sao, mau nói đi."Trần Thanh Thanh giờ phút này đã thả lỏng, thấy Cổ Trường Sinh nhắc đến chuyện này, cũng không còn giấu giếm nữa, nghiêm túc nhìn Cổ Trường Sinh, nói: "Bao giờ ngươi lấy ta?"Khóe miệng Cổ Trường Sinh giật giật: "Chuyện này?"Trần Thanh Thanh gật đầu nói: "Chính là chuyện này."Cổ Trường Sinh nói: "Không phải đã nói là đợi trưởng thành rồi sao."Trần Thanh Thanh lắc đầu: "Ngươi cứ mãi nhấn mạnh chuyện chờ 18 tuổi, nhưng qua những chuyện này, ta có một loại trực giác, năm 18 tuổi, ngươi sẽ có chuyện rất quan trọng phải làm.""Có lẽ..."“Khi đó ngươi sẽ rời xa chúng ta hoàn toàn.”Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói, đáy mắt không giấu được vẻ ưu thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận