Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Đến Ta Gặp Ta Vô Địch

Chương 237: Cấm Ma Uyên dưới Hứa lão tổ

Chương 237: Cấm Ma Uyên dưới Hứa lão tổ
Sau khi ba vị thống lĩnh mang đi toàn bộ Trấn Ma Sứ, thế giới trở nên yên tĩnh. Về phần kết cục của Tạ Vân Phi, đương nhiên là bị ba vị thống lĩnh áp giải về tổng bộ Trấn Ma Sứ ở Trung Thổ Thần Châu.
Tạ Vân Phi cuối cùng cũng đến được tổng bộ Trấn Ma Sứ mà hắn tha thiết mơ ước. Có điều, hắn không được thấy tòa đại điện trấn ma của tổng bộ Trấn Ma Sứ, mà trực tiếp bị ném vào Trấn Ma Ngục.
Sau đó, những gì chờ đón hắn chính là một màn "bách khoa toàn thư" hình phạt sảng khoái tới bến. Nếu chịu được thì kiếp sau đợi trong Trấn Ma Ngục, còn nếu không thì cứ việc chết.
Tạ Vân Phi khóc lóc nói mình đã sai rồi. Ngục tốt Trấn Ma Ngục phụ trách hình phạt tát cho hắn một cái rồi nói: "Nếu không sai thì đưa ngươi tới đây làm gì?"
Sự thật chứng minh, việc nhận sai bằng miệng không có tác dụng mấy. Đừng nói đến chuyện tên thủ lĩnh Trấn Ma Sứ của một châu kia tự tìm đường chết. Mà ở một tòa đạo châu thấp nhất trong 600 đạo châu của vũ trụ phương đông, tên là Đông Huyền đạo châu.
Linh khí của đạo châu này vô cùng khan hiếm, chỉ có duy nhất một tòa tiên môn Đại Đế truyền thừa ở đây, nằm giữa bầu trời của Đông Huyền đạo châu.
Chẳng còn cách nào khác. Càng xuống dưới thì linh khí càng cạn kiệt, xâm nhập xuống dưới cùng, linh khí hoàn toàn không có. Thậm chí còn có một luồng âm minh chi khí đáng sợ đang lượn lờ, tu sĩ bình thường đến đây sẽ rất dễ mất mạng ngay lập tức.
Bởi vì ở bên dưới có một cấm địa cực kỳ cổ xưa, tên là Cấm Ma Uyên! Nơi này cũng chính là quê quán của công tử thần bí Hứa Tử Lương.
Giờ phút này. Hứa Tử Lương đã trở về Cấm Ma Uyên.
"Sao ngươi lại trở về?"
Trong Cấm Ma Uyên truyền đến một giọng nói kinh ngạc khi thấy Hứa Tử Lương trở về.
Hứa Tử Lương trầm giọng nói: "Trước đừng hỏi, nghe ta nói đã, lần này ta xuống núi đã đá vào tấm sắt, gặp phải một thiếu niên thần bí tên là Cổ Trường Sinh, hắn có thực lực uy hiếp ta. Hắn bảo ta trở về hỏi thăm một chút về hắn. Mọi người có nghe nói qua không?"
"Cổ Trường Sinh?"
"Cái tên ngu xuẩn gì vậy."
"Chưa từng nghe."
Trong Cấm Ma Uyên vang lên từng giọng nói, nhưng không ai biết Cổ Trường Sinh là ai.
Hứa Tử Lương không khỏi nhíu mày nói: "Vậy chúng ta còn những lão tiền bối nào có hiểu biết sâu rộng hơn không? Hỏi bọn họ thử xem."
Chuyện này rất mấu chốt, nhất định phải hỏi cho rõ. Sau một hồi ồn ào trao đổi, một giọng nói già nua vang lên, nói: "Ta có một người bạn cũ là đại năng Yêu giới, nhưng nếu muốn liên hệ với hắn thì cần phải có một lực lượng nhất định."
Hứa Tử Lương không khỏi nhíu mày: "Lão tổ, chuyện này không phải trò đùa."
Giọng nói già nua ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Tử Lương, bọn ta đưa con ra ngoài không hề dễ dàng, bắt tên gia hỏa trấn giữ nơi này rời đi, bọn ta đã tốn biết bao công sức của nhiều đời người, con phải nhớ kỹ công ơn này..."
"Thôi thôi."
Hứa Tử Lương biết đám người này chắc chắn sẽ nói những lời vô nghĩa này. Hắn nhẹ nhàng búng tay, từ trên ngón trỏ, chiếc nhẫn lơ lửng ra từng sợi bụi phấn, bay về phía sâu trong Cấm Ma Uyên.
Vút vút vút!
Trong nháy mắt, những hạt bụi phấn này bị hút sạch không còn một mảnh.
Ngay sau đó, bên trong Cấm Ma Uyên vang lên những tiếng quái khiếu.
"Cướp cái con khỉ, lão tử một chút cũng không hút được, hay là mấy người lên?"
Giọng nói già nua giận dữ.
Tiếng quái khiếu lập tức biến mất không thấy gì.
Sau đó liền có giọng nói ủy khuất: "Lão tổ, không còn cách nào khác, chúng con đều quá lâu không nhận được lực lượng bù đắp rồi, nhịn không nổi."
"Đều đi ngủ cho lão tử, còn dám cướp, lão tử đập chết bọn bay!"
Giọng nói già nua vô cùng thiếu kiên nhẫn. Hắn bị trấn áp ở nơi sâu nhất, cách xa nhất, nếu người phía trước hút thì hắn sẽ không hút được.
Đám người cũng biết lão tổ nhà mình rất mạnh, không có cách nào, cuối cùng vẫn chọn cách ngủ say.
"Tử Lương, tới đây!"
Giọng nói già nua rất kích động.
Hứa Tử Lương ánh mắt hờ hững, nhưng vẫn búng tay, phóng thích lực lượng.
Vút vút vút!
Màn sương hồng huyễn bị hấp thụ.
"Ha ha ha ha..."
"Hương vị thiếu nữ!"
Giọng nói già nua như điên cuồng: "Tử Lương, con được đấy, ra ngoài chưa bao lâu mà đã lấy được nhiều cực phẩm như vậy! Không hổ là truyền nhân mà lão tổ ta coi trọng!"
Hứa Tử Lương cau mày nói: "Lão tổ, tranh thủ hỏi chuyện chính đi. Phần Nhật tàn điện sắp mở ra, nếu thật sự không có cách nào tiến vào, kế hoạch của chúng ta sẽ phải trì hoãn không ngừng."
Giọng nói già nua tỉnh táo lại, ho nhẹ nói: "Để ta húp thêm hai ngụm nữa đã."
Hứa Tử Lương cau mày, nhưng vẫn khẽ gõ hai lần ngón tay.
Giọng nói già nua lại hút mạnh một phen, cuối cùng mới đè nén sự xao động trong lòng xuống, nói: "Con cứ chờ đã, lão tổ ta sẽ thôi động Vô Gian thuật để hỏi xem sao."
Hứa Tử Lương cuối cùng cũng giãn mày, lặng lẽ chờ đợi.
Một lát sau. Giọng nói già nua lẩm bẩm: "Tử Lương, tiểu tử con không bị người ta dọa sợ đấy chứ? Lão bằng hữu ở Yêu Giới của ta còn chưa từng nghe nói Cổ Trường Sinh là ai."
Hứa Tử Lương lần nữa nhíu mày: "Còn có thể hỏi lên trên được nữa không?"
Cái cảm giác nguy cơ mà Cổ Trường Sinh mang lại cho hắn lúc trước, hắn cảm nhận được rất rõ. Để an toàn, hắn cảm thấy phải hỏi thêm một lần nữa.
Giọng nói già nua không khỏi nói: "Đi lên? Hỏi lên nữa là người ta biết con có thể đi ra khỏi Cấm Ma Uyên rồi, thôi, nếu con thực sự sợ như vậy thì để Tử Tình ra ngoài vậy."
Hứa Tử Lương im lặng.
Nhưng bảo hắn từ bỏ cơ hội, điều này là không thể nào. Nếu như chưa đi ra khỏi Cấm Ma Uyên thì thôi đi, nhưng sau khi đã ra được Cấm Ma Uyên rồi, nơi mà hắn ghét nhất bây giờ chính là chỗ này.
Nơi này đầy rẫy sự hôi thối. So với mùi hương thơm ngát của thiếu nữ thì quả thực là một trời một vực.
"Lão tổ, Tử Lương xin cáo lui."
Hứa Tử Lương thở dài hướng về phía sâu nhất của Cấm Ma Uyên.
"Ấy... Con chờ một chút."
Trong sâu thẳm Cấm Ma Uyên, một lão nhân gầy gò lôi thôi đang ngồi xếp bằng trong hư không, tay chân bị khóa bởi những xiềng xích, nguồn gốc của xiềng xích không rõ ở đâu, thỉnh thoảng lại có một đạo lôi đình truyền đến.
Lão nhân lôi thôi dường như đã quen, giờ phút này cũng không để ý đến, mà đang nhíu mày trầm tư: "Tên này sao ta thấy quen quen vậy nhỉ? Nhưng hoàn toàn không nghĩ ra là ai a."
"Rốt cuộc là đã nghe thấy ở đâu rồi?"
Lão nhân lôi thôi cau mày.
Bỗng nhiên!
Tựa như lôi đình đánh tan bóng tối, một tia sáng rọi xuống. Toàn thân lão nhân lôi thôi run lên bần bật, trong đôi mắt già nua vẩn đục loé lên một tia hoảng sợ: "Không thể nào, chẳng lẽ là vị kia trong truyền thuyết?"
"Không, không, không, không thể nào là hắn."
"Nhưng nếu như tên này xuất hiện thì chứng tỏ là có mối liên hệ nhất định."
Lão nhân lôi thôi cắn răng.
"Lão tổ?"
Hứa Tử Lương thấy một hồi lâu mà không có động tĩnh gì, không khỏi gọi một tiếng.
Lão nhân lôi thôi thu hồi tâm thần, trầm giọng nói: "Tử Lương, lai lịch của người này có lẽ rất không bình thường, con nhất định phải cẩn thận, con đi xuống dưới một chút đi, ta sẽ cho con Âm Minh Chùy."
Âm Minh Chùy!
Hứa Tử Lương nghe vậy thì trong lòng không khỏi chấn động. Đây chính là bảo bối của lão tổ!
Hơi thở của Hứa Tử Lương trở nên dồn dập, cố nén kích động, hướng xuống bay đi.
Oanh!
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện, một phát tóm lấy Hứa Tử Lương. Không đợi hắn kịp phản ứng thì trong nháy mắt hắn đã bị ném vào sâu trong Cấm Ma Uyên.
"Lão tổ!?"
Hứa Tử Lương kinh hãi.
Mà ở nơi sâu nhất, lão nhân lôi thôi cười hắc hắc: "Tử Lương, không phải lão tổ gài bẫy con, thực sự là lần này con không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, đổi Tử Tình đi!"
"Tử Tình, nhanh chóng tỉnh lại!"
Lão nhân lôi thôi không để ý đến tiếng gầm thét của Hứa Tử Lương, bắt đầu kêu gọi một hậu nhân khác.
Đây là hậu nhân nữ duy nhất của hắn, cũng là vũ khí bí mật mà hắn ẩn giấu bấy lâu. Tiên thiên mị thể thánh thai!
Một loại thể chất mạnh mẽ không hề thua kém thánh thể, đồng thời có thể sử dụng các loại kỳ diệu của mị thể. Đối phó với nam nhân chính là món vũ khí tất sát!
Sau khi đánh thức Hứa Tử Tình, lão nhân lôi thôi trịnh trọng dặn dò: "Con đi thẳng đến Phần Nhật tàn điện, gặp được người tên là Cổ Trường Sinh kia thì phải toàn lực lấy lòng hắn, cố gắng cứu nhà họ Hứa ta ra khỏi Cấm Ma Uyên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận